Là vì hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện khó chịu như thế nên mới khiến Sở Liệt dễ dàng nổi giận mà suy sụp đến vậy
Thực ra chỉ cần ông ta bình tĩnh lại, nhanh nhất là hai ngày Sở Vũ Triết sẽ có thể lấy được ba mươi tỷ, có thể trả tiền vốn cho Ngân hàng Dục Dân rồi chuyển tiền cho các công ty khác trong vòng ba ngày
Chỉ cần tất cả dự án bắt đầu vận hành, trong tay ông ta sẽ nắm được dự án nóng bỏng tay nhất thành phố H
Càng không nhắc đến việc dự án hoàn thành xây dựng nên thì sẽ có bao nhiêu lợi ích, bao nhiêu tiền tuôn ra ào ào
Chỉ cần ông ta nắm được mấy dự đán đó trong tay thì đã có thể đến các ngân hàng cho vay, con số phía sau2là cả chuỗi các số 0.
Nhưng bây giờ ông ta không thể bình tĩnh được, cả người tựa như một con dã thú nổi điên, ông ta căm ghét không gian nhỏ hẹp trong xe, nó khiến ông ta cảm thấy phiền muộn bất an.
Ông ta quát to với quản gia, “Lái nhanh lên! Lái nhanh lên chút! Ông lái nhanh lên cho tôi! Ông có lái được không hả, không được thì để tôi lái!”
“Ông chủ, tôi đã lái nhanh lắm rồi, nhanh hơn nữa thì cảnh sát giao thông sẽ chặn chúng ta lại lập biên bản mất.” Quản gia sợ sệt hãi hùng, ánh mắt bắt đầu liếc láo liên, trông lấm la lấm lét.
“Chẳng lẽ cảnh sát giao thông chỉ thấy chúng ta hay sao? Ông lái nhanh lên cho tôi!” Cuối cùng Sở Liệt bị cơn bực tức làm mụ mị đầu óc,9vậy mà ông ta đã làm chuyện nguy hiểm nhất.
Ông ta vươn tay nắm vô lăng trong tay quản gia, trong mắt quản gia có ánh sáng vụt qua, đột ngột bẻ vô lăng thuận theo tay Sở Liệt
Theo hướng quay ngoắt của vô lăng, bánh xe quay phắt lại, ma sát tạo ra một tiếng vang lớn trên mặt đường, vừa inh tai vừa ghê rợn.
Khoảnh khắc nhanh như điện xẹt ấy, Sở Liệt trùng đôi mắt kinh hãi nhìn quản gia.
Bởi vì ông ta biết màn quay vô lăng vừa rồi rõ ràng là cố ý, nhưng ông ta lại không hiểu quản gia bị làm sao? Dù thế nào ông ta cũng không thể ngờ rằng quản gia đi theo mình bao năm như thế thực ra đã sớm bị người ta mua chuộc.
Xe bắt đầu rẽ ngang trên đường, một đầu huých vào chiếc6xe tải đỗ ở một bên, trên người Sở Liệt không cài dây an toàn, vì mất trọng lực mà cả khuôn mặt đập vào cửa kính ở phía trước.
Ngay lập tức, trên cửa kính nứt vỡ ra mấy đường, còn Sở Liệt thậm chí không kịp kêu một tiếng hãi hùng thì trán đã bắt đầu tua máu với số lượng lớn
Quản gia ngồi trên ghế lái cũng đập lên vô lăng
Nhưng vì ông ta đã chuẩn bị từ sớm, hai tay ôm chặt đầu và cũng cài dây an toàn nên ngoài bị rách một chút ở trán và khuỷu tay thì không có trở ngại lớn gì, ý thức vẫn còn tốt
Đầu xe đã bắt đầu bốc khói, quản gia thở phào một hơi, mở cửa xe lăn ra ngoài
Chiếc xe tải trước mặt cũng bắt đầu phát ra những tiếng cảnh báo “bíp bíp”0vì vụ đụng với xe của Sở Liệt, hơn nữa người qua đường đều bắt đầu quay lại
Nhất thời, tiếng xe hú, tiếng người bàn tán và tiếng bước chân trộn lẫn vào nhau
Quản gia nuốt nước bọt, đặt mông ngồi phịch xuống đất, giơ tay lau mồ hôi trên trán
Tuy vụ tai nạn này do ông ta tỉ mẩn thiết kế, nhưng ông ta cũng là một đương sự, có bất trắc gì thì cũng đi toi cái mạng này
Tóm lại, cũng coi như đã chào hỏi Thần Chết một phen
Ánh mắt ông ta nhìn quanh quất những người qua đường đang dần bu lại, ông ta chậm chạp lấy di động ra gọi 120
“Alo, bệnh viện phải không? Đây là đoạn bóng mát trên đường Đông, trước chỗ đèn xanh đèn đỏ xảy ra tai nạn, phiền các anh mau qua đây...” Quản gia không muốn7khiến Sở Liệt chết, cho nên ông ta vẫn gọi điện thoại trước rồi mới ngất đi
Đợi khi quản gia tỉnh lại, ông ta đã nằm trong phòng bệnh bình thường, trên trán dán một miếng băng gạc đơn giản
Y tả thấy ông ta đã tỉnh, quét mắt qua toàn thân ông ta một cách bình thản, “Đã kiểm tra giúp chủ rồi, không có chuyện lớn gì, còn vị đi cùng chủ thì khá nghiêm trọng, hiện vẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật, chú thanh toán tiền phí trước cho chú ấy đi.” “À...” Đầu óc quản gia hơi hỗn loạn, ông ta đứng dậy vỗ khắp người, thấy thật sự không hề hấn gì thì mới yên tâm
Ông ta theo y tá đi trả tiền, sau đó gọi điện thoại cho thư ký của Sở Liệt
Chẳng mấy chốc, thư ký tức tốc đến bệnh viện
Thư ký cũng là người nhà họ Sở, là anh họ của Sở Liệt, cũng chính là ba của Sở Thanh – Sở Minh Hoa
Ông ta đeo kính, trông nhã nhặn, không giống người trên thương trường
Vừa đến, ông ta đã xách cổ áo quản gia, lúc này trông không nhã nhặn một chút nào, “Chuyện gì vậy hả! Bây giờ công ty còn đang đợi chú ấy đến xử lý, sao ông lại để chú ấy xảy ra tai nạn!”
“Tôi xin lỗi...” Quản gia sợ hãi đến độ run lẩy bẩy, ông ta sợ sệt cúi đầu, “Bởi vì ông chủ gọi điện thoại cho Chủ tịch Ngân hàng Dục Dân rồi tức đến nỗi cứ bắt tôi phải lái xe nhanh hơn, tôi nói đã lái nhanh hết cỡ rồi, ông ấy vẫn còn muốn nhanh hơn nữa, thậm chí ra tay đoạt vô lăng, sau đó thì xảy ra chuyện thể này.”
Dăm ba câu đã đổ hết mọi trách nhiệm lên người Sở Liệt
Sở Minh Hoa sững sờ, đầu mày nhíu chặt lại, lấy một điếu thuốc ra muốn châm
Y tá lên tiếng ngăn ông ta, “Ở bệnh viện không được hút thuốc.” Sở Minh Hoa khẽ mắng một câu chết tiệt, trừng mắt quan sát cả người quản gia, thấy ông ta khỏe mạnh như thế thì không khỏi mở miệng châm chọc mấy câu, “Sao ông chẳng bị làm sao?”
“Tôi..
vì khi ấy ông chủ quá kích động, không cài dây an toàn, lúc xảy ra tai nạn thì cả người vắng đến cửa kính trước xe.” Màn đối thoại này đã diễn quá nhiều lần trong đầu quản gia rồi, trông ông ta rất hoảng loạn, nhưng thực ra lại chẳng hoảng một chút nào
Hai tay Sở Minh Hoa vẫy lung tung, lòng thấy chán nản gần chết
Một là quá nhiều công ty giục gửi tiền, hai là lo lắng cho sự an nguy của Sở Liệt
“Thôi vậy thôi vậy, bây giờ tình hình Sở Liệt sao rồi?” Sở Minh Hoa ngước mắt nhìn y tá
Bấy giờ y tá mới đưa phiếu thanh toán trong tay cho Sở Minh Hoa, “Hiện giờ bệnh nhân đã làm phẫu thuật, các chủ động viện phí trước rồi hãy đi thăm chú ấy.”
“Ờ.” Sở Minh Hoa lấy thẻ ra đưa cho y tá
Sau đó ông ta cùng quản gia đi đến phòng bệnh, trên đường đi ông ta hỏi một câu, “Đã nói chuyện này cho Vũ Triết biết chưa?” “Vẫn chưa, có cần tôi gọi điện ngay bây giờ không?” Quản gia nhìn Sở Minh Hoa, ướm hỏi
“Không cần đâu, tôi xem tình hình của Sở Liệt thế nào trước đã.”