Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Còn có những dải lụa đủ màu sắc, khiến cả người Bạch Nhược Y nổi da gà Mặc dù phong cách trang trí của nhà hàng này làm quá như thế, nhưng khách xếp hàng ở cửa ra vào lại nhiều hơn khách ở chỗ khác rất nhiều

Thụy Tư hướng về phía Bạch Nhược Y cười, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đừng vội, chủ tiệm này là bạn tôi, để tôi qua nói một tiếng, sẽ không cần xếp hàng nữa” “Được” Bạch Nhược Y nghiêng người qua nơi khác, mất tự nhiên vén mái tóc xõa ra sau tai

Thụy Tư đi lướt qua đám đông đang xếp hàng dài phía trước, nói nhỏ mấy câu với quản lý chỗ quầy tiếp2tân


Chỉ chốc lát sau đã thấy một người đàn ông mặc áo thun màu xanh da trời, trên lưng buộc một cái tạp dề màu trắng, tóc vàng mắt xanh đang bước ra Khi anh ta nhìn thấy Thụy Tư, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, anh ta đi lên vỗ vai Thụy Tư: “Chờ mãi mới thấy cậu đến nếm thử tài nghệ của bọn tôi đấy” Thụy Tư cười: “Không phải tôi không đến, chủ yếu là do nhà hàng này của cậu không phải dành cho các đôi tình nhân sao, tôi chỉ có một mình, cũng không có bạn gái nào, muốn đến cũng đến không được” Người đàn ông kia nhìn bên cạnh Thụy7Tư, thấy không có người con gái nào đi theo: “Vậy bạn gái cậu đâu?”

Thụy Tư nghiêng đầu sang nơi khác, vẫy tay với Bạch Nhược Y đang đứng ngoài cửa

Bạch Nhược Y hiểu ý, đi về hướng Thụy Tư, dùng trước mặt người đàn ông kia Thụy Tư chỉ người đàn ông kia: “Vị này chính là bạn tốt của tôi, tên”

“Để tôi tự mình nói đi” Người đàn ông cười cắt ngang lời nói của Thụy Tư, lúc thấy Bạch Nhược Y lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên khi thấy anh ta nói tiếng Trung lưu loát như vậy, càng đắc ý nói tiếp: “Tên tiếng Trung của tôi là Lý Tiểu Long, cô có thể gọi tôi là Tiểu Long”

Thụy9Tư cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nói gì nữa, mà nói theo ý Lý Tiểu Long: “Được rồi, cậu Tiểu Long, làm phiền cậu dẫn chúng tôi đi ăn trước rồi hãy nói được không?”

Lý Tiểu Long vỗ gáy: “A, ôi trời, tôi quên mất, xin lỗi nhé” Lý Tiểu Long cười với hai người bọn họ, sau đó dắt bọn họ đến một bàn trống

Bạch Nhược Y vừa đi vừa giới thiệu mình với Lý Tiểu Long: “Chào anh Lý Tiểu Long, tôi tên Bạch Nhược Y”


“À, chào cô Bạch, cô thật đẹp, tên nhóc Thụy Tư này thật đúng là có mắt nhìn” Lý Tiểu Long dùng ánh mắt mập mờ nhìn Bạch Nhược Y và Thụy Tư

Bạch Nhược5Y không hiểu rõ, nhíu mày, kinh ngạc nhìn về hướng Thụy Tư, con ngươi màu hổ phách kia rõ ràng đang hỏi: “Rốt cuộc Lý Tiểu Long đang nói cái gì?” Thụy Tư giúp Bạch Nhược Y kéo ghế ngồi, sau đó chính mình cũng ngồi xuống đối diện cô, anh ta hung hăng trợn mắt nhìn Lý Tiểu Long: “Được rồi, nhanh giúp bạn tôi làm thức ăn đi, đừng đứng lì ở đây nữa”

“Lì?” Lý Tiểu Long nháy mắt nhìn Thụy Tư, trước kia Thụy Tư là người dạy tiếng Trung cho anh ta, vì vậy hai người mới quen nhau

Nhưng hiện tại anh ta không hiểu rõ đứng lì là có ý gì, vì vậy không lý giải nổi3lời nói của Thụy Tư Thụy Tư bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Tôi nói là chúng tôi đói bụng rồi, phiền cậu hãy làm nhanh một phần món ăn tình nhân sở trường của cậu, tôi ăn xong sẽ trò chuyện với cậu sau”

“Được, được” Tiếng Trung của Lý Tiểu Long còn mang theo chút giọng Mỹ, anh ta quay sang Bạch Nhược Y, hài hước trừng mắt nói: “Có cơ hội tôi lại mời cô ăn cơm” “Cảm ơn” Bạch Nhược Y cười nhạt, sau khi nhìn thấy Lý Tiểu Long đã đi về hướng phòng bếp, mới nhíu mày nhìn Thụy Tư: “Suất ăn cho tình nhân?”

Thụy Tư lập tức lo lắng phất tay, mở miệng giải thích: “Không phải, không phải như cô nghĩ đâu, không phải tôi muốn lợi dụng cô Tôi chỉ là thường ngày nghe Lý Tiểu Long nói tay nghề cậu ấy rất tốt, nhưng cậu ấy lại chỉ làm cho các đôi tình nhân ăn, thế nên tôi vẫn chưa có cơ hội ăn thử Lần này may mà cổ đến, nên tôi mới dẫn cô đến đây cùng nếm thử tay nghề cậu ấy, chứ tôi thật sự không có ý gì khác đâu” Bạch Nhược Y cảm thấy rất đói, nghe Thụy Tư giải thích xong, ngược lại cũng không để trong lòng nhiều Cô khẽ gật đầu, tỏ vẻ không giận, sau đó bưng ly nước trái cây lên uống một ngụm Đồng thời ánh mắt cũng nhìn xung quanh, người trong nhà hàng rất nhiều, đều là có đôi có cặp Hoặc là một đôi hai người, bầu không khí mập mờ ngọt ngào, hoặc là hai đôi bốn người, nói chuyện với nhau rất náo nhiệt, vui vẻ Ánh mắt Bạch Nhược Y lướt qua Thụy Tư, cô bỗng nhiên nhìn thấy trong ánh mắt anh ta có một tia hâm mộ


Điều này khiến Bạch Nhược Y cảm thấy không thích hợp lắm, cô lại uống thêm vài ngụm nước trái cây “Ở đây, tôi ở đây, đến, ngồi đây này” Một giọng nói lạnh lùng vang lên cùng với một giọng nữ lẳng lơ, giọng nói vang lên sau lưng Bạch Nhược Y Bạch Nhược Y gần như nhận ra thanh âm này trong nháy mắt Cô lập tức quay đầu nhìn lại, liếc mắt vừa lúc nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đang đi tới cùng Như Kính Anh mặc trang phục thoải mái, một chiếc áo khoác màu xanh da trời, khóa kéo màu trắng, phía dưới là một chiếc quần đơn giản Rõ ràng là quần áo đơn giản, nhưng mặc trên người Thẩm Đình Thâm, lại khiến người ta thấy nó trở nên cao quý hơn nhiều Không thể không nói dáng người cao hơn 1 mét 8 của Thẩm Đình Thâm, cùng với cơ thể cường tráng kia, đúng là cái giá áo tốt nhất trên đời

Thẩm Đình Thâm tất nhiên cũng đã nhìn thấy, anh cùng với Như Kính gần như là ngồi đối diện Bạch Nhược Y, nhưng ánh mắt anh chỉ nhẹ lướt qua gương mặt Bạch Nhược Y, sau đó nhìn sang Thụy Tư đang ngồi bên cạnh Khóe miệng Thẩm Đình Thâm bất chợt hơi cong lên như cười, nhưng có vẻ rất miễn cưỡng

Bạch Nhược Y còn chưa hiểu nụ cười trên mặt Thẩm Đình Thâm có ý gì, Thụy Tư đã đứng lên, nắm tay với Thẩm Đình Thâm: “Thật trùng hợp, anh Thẩm, anh cũng cùng bạn gái đến đây ăn cơm à?” Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y nghe vậy liền đổi sắc mặt, không hẹn mà cùng trở nên lạnh thêm vài phần

Thẩm Đình Thâm cũng giống vậy, chú ý câu nói này của Thụy Tư Ý câu này chính là anh ta cũng đến ăn cơm cùng với bạn gái, mà theo lời Thụy Tư nói, người bạn gái đó rõ ràng chính là Bạch Nhược Y

Bạch Nhược Y cũng để ý tới mấy chữ bạn gái này, bởi vì rõ ràng Thẩm Đình Thâm cũng đến ăn cơm cùng với Như Kính Thẩm Đình Thâm nuốt nước bọt, môi mỏng nhẹ nhấc lên, còn chưa mở miệng nói chuyện

Như Kính lại đứng từ ghế lên nói: “Hóa ra hai người có quen biết à? Vậy thật tốt, hai người ăn cơm cũng không thú vị gì, chỉ bằng chúng ta hợp lại thành một bàn lớn ăn chung với nhau nhé?” Không muốn! Trong lòng Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm thầm nói nhưng vẫn không nhanh miệng bằng Thụy Tư, anh ta cười sảng khoái, đáp ứng: “Được”


Nhấn Mở Bình Luận