Mà trên thế giới này, ngoại trừ việc nói chuyện với người yêu ra, rất khó có thể tìm được một người cùng suy nghĩ để tán dóc
Nước trong nồi lẩu sôi ùng ục, nhuộm màu đỏ trông vô cùng bắt mắt
Bạch Nhược Y bưng cốc bia lên miệng, khẽ nhấp một ngụm
Thụy Tư đang ngồi phía đối diện cô, nhìn qua làn khói từ nồi lẩu, anh ta thấy gương mặt trắng trẻo nõn nà của Bạch Nhược Y hơi ửng hồng
Đôi mắt của cô lóng lánh ánh nước, vô cùng xinh đẹp
Nhất là khi cô cười, sự lạnh lùng xa cách đều đã tan theo men rượu
Lúc này Bạch Nhược Y vô cùng đáng yêu, như một cô gái2nhỏ, hét ầm lên với Thụy Tư: “Anh thật vô dụng, tôi đã uống hết hai chai bia cũng không say, anh xem anh mới uống có một chút mà đã đỏ mặt rồi” Thụy Tư khẽ cười, mặt anh ta đỏ không phải vì uống nhiều rượu
Anh ta vẫn chưa từng thấy ai uống hai chai bia mà có thể say được cả
“Được được được, cô uống được
Cho nên cô vẫn muốn uống nữa sao?” Thụy Tư nhìn Bạch Nhược Y một cách cưng chiều không hề che giấu, dù sao hiện tại cô đã say nên không thể phát hiện đôi mắt chứa đầy tình cảm của anh ta
Thụy Tư nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía cửa sổ, quảng7trường ở cách đó không xa, lúc này đã có rất đông người tụ tập, trên tay họ đang cầm những cây pháo sáng
Ai ai cũng ăn mặc trang điểm vô cùng xinh đẹp
Bạch Nhược Y không trả lời Thụy Tư, không biết là có nghe được lời của Thụy Tư nói hay không
Cô vươn tay, cầm lấy cốc bia của anh ta rồi uống luôn
Thụy Tư hoàn toàn không có cơ hội để ngăn cản Bạch Nhược Y uống bia của mình, nhưng anh ta lại giơ tay xoa cằm, ngắm Bạch Nhược Y uống bia một cách thích thú
Một lát sau, trên bàn đã có vô số vỏ chai bia, Bạch Nhược Y đã say đến nỗi không thể9đi nổi, cố cười hì hì nhìn Thụy Tư
Cô đã không còn nhận ra được người này là ai
Thụy Tư đã no, nhìn thấy Bạch Nhược Y cũng đã ăn được kha khá, anh ta dịu dàng nói: “Chúng ta có tới quảng trường không?”
Bạch Nhược Y say tới mức mơ hồ, giơ tay lau khóe miệng của mình, trên miệng dính chút bia
Lúc cô đưa tay lên thì không cẩn thận động phải mấy chai bia, may mà không có chai nào bị rơi xuống đất, Bạch Nhược Y nheo mắt sờ vào chiếc túi xách sau lưng: “Đi thôi, chúng ta mau đi thôi, một lúc nữa quảng trường đông kín người, chúng ta sẽ không còn chỗ đứng5đâu”
“Được” Thụy Tư khẽ cười, giơ tay diu Bạch Nhược Y đang đi một cách xiêu vẹo
Sau khi hai người ra khỏi nhà hàng lẩu, gió lạnh bên ngoài mang theo cả những tiếng reo hò của mọi người trên quảng trường quất vào mặt Bạch Nhược Y, khiến cô cảm thấy tỉnh táo ít nhiều
Cô khẽ rùng mình, tuy nước Mỹ không lạnh như thành phố H, thậm chí ban ngày chỉ cần mặc hai lớp áo là được, nhưng về đêm cũng khá lạnh
Hơn nữa cô chỉ mặc một chiếc váy dài, bên ngoài khác một lớp áo da, căn bản không thể chống nổi cái rét này
Thụy Tư vừa dìu Bạch Nhược Y, vừa cởi áo khoác ra
Khi3anh ta đang định choàng áo khoác lên người cô, Thụy Tư lại thấy điện thoại trong áo vest vang lên
Anh ta đành phải lấy di động ra, nhìn thấy là do Steve gọi tới
Mà lúc này Bạch Nhược Y đã ngà ngà say vùng ra khỏi tay anh ta đi về phía trước, Thụy Tư lo rằng cô sẽ ngã: “Cô đừng đi, đợi tôi gọi điện thoại xong đã” Điện thoại trong tay đang rung lên, giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay, buộc Thụy Tư phải nghe ngay
Ánh mắt anh ta vẫn đang khóa chặt trên người Bạch Nhược Y đang đổ xiêu đổ vẹo
Anh ta buộc phải nhận điện thoại
Đúng lúc này, Bạch Nhược, đã đến một hàng rào, cả người đột nhiên ngã xuống
Thụy Tư sợ tới mức ném luôn điện thoại sang một bên, không hề nghe rõ Steve nói gì trong điện thoại mà vội vàng đi tới bên cạnh Bạch Nhược Y
Đúng lúc này đột nhiên có một bóng người đàn ông đi tới chỗ cô, cánh tay đúng lúc kéo Bạch Nhược Y đang ngã lên
Thụy Tư sững sờ, trong mắt chỉ ánh lên bóng người đang qua lại và ánh đèn neon trên quảng trường
Những ánh sáng ấy đang vây quanh Bạch Nhược Y, một người cao khoảng 1m8 vô cùng lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác anh như một vị thần vậy
Người đàn ông ấy cởi áo choàng đang mặc trên người và khoác cho cô, sau đó quay đầu nhìn Thụy Tư
Gương mặt ấy, vô cùng góc cạnh, vô cùng đẹp đẽ, cũng là gương mặt trong tưởng tượng của Thụy Tư
Mỗi của Thẩm Đình Thâm khẽ cong lên, đôi mắt đen láy lấp lánh, ẩn chứa một sự uy hiếp mơ hồ: “Tôi không biết anh có ý gì với Bạch Nhược Y, nhưng là bạn thì tôi khuyên anh một câu, tránh xa cô ấy ra” Thụy Tư chớp mắt nhìn xuống điện thoại trong tay, cuộc gọi đã kết thúc
Có lẽ do Steve thấy phía đầu dây bên Thụy Tư không hề nói gì nên đã tắt máy
Thụy Tư cởi áo khoác ra, đặt lên tay, nhìn Thẩm Đình Thâm cười: “Tuy rằng trong công việc, tôi rất quý mến anh
Nhưng trong chuyện tình cảm, anh và Bạch Nhược Y đã ly hôn, cho nên cô ấy có quyền được người khác theo đuổi, lời cảnh cáo của anh hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết” “Đây chính là lý do anh cho cô ấy uống nhiều như vậy sao?” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng hỏi, Bạch Nhược Y say khướt trong lòng anh khẽ giãy giụa, có lẽ là Thẩm Đình Thâm đã ghì chặt khiến cô cảm thấy đau đớn
Thụy Tư cười một cách bất đắc dĩ: “Tôi không định chuốc say cô ấy, chỉ là hình như cô ấy có tâm sự, tự mình uống say thôi”
“Cô ấy muốn uống anh không biết ngăn cô ấy sao? Tôi thấy anh nhìn chằm chằm cô ấy uống hết chai này đến chai khác, không hề làm gì cả”
Lông mày của Thụy Tư khẽ nhăn lại: “Chờ chút, anh có ý gì? Anh vẫn theo dõi tôi và cô ấy sao? Khi tôi và cô ấy ăn lẩu, anh thấy hết sao?” Thẩm Đình Thâm vẫn lạnh lùng, không hề nói gì, coi như ngầm thừa nhận
Đáp án này đương nhiên khiến Thụy Tư cảm thấy hoảng hốt, anh ta và Bạch Nhược Y ăn lẩu hết gần hai tiếng, chẳng lẽ Thẩm Đình Thâm đã theo dõi họ từ lúc bắt đầu sao?
Ngay khi Thụy Tư mở miệng định nói gì đó, thì điện thoại di động của anh ta lại vang lên, vẫn là Steve gọi tới
Anh ta do dự một lại rồi nhận điện thoại