Thẩm Đình Thâm kêu tên Bạch Nhược Y, mới khiến cô tỉnh táo lại, cô cũng không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì nữa
Cô cảm thấy trái tim mình quặn đau, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, cô không muốn nhìn thấy
gương mặt đó của Thẩm Đình Thâm nữa, cũng không muốn nghe giọng anh nữa
Trong nháy mắt khi Thẩm Đình Thâm bước tới, giơ tay muốn nắm lấy cô, cô gần như là nhấc chân bỏ chạy
Trong lòng đầy thất vọng, cảm giác thất lạc bao phủ cả người cô
Sau lưng cô truyền tới tiếng bước chân của Thẩm Đình Thâm, cùng với giọng nói sốt ruột của anh: “Nhược Y! Bạch Nhược Y! Nghe anh giải thích đi” Bạch Nhược Y biết rõ chân Thẩm Đình Thâm dài, nên cô liều mạng chạy, giống như người phía sau không phải là người,2mà là một tên ác quỷ đáng sợ vậy
Khi cô chạy đến phòng mình, không hề nghĩ đến việc dừng lại mở cửa, trở về phòng
Bởi vì cô biết chỉ cần dừng lại, Thẩm Đình Thâm nhất định sẽ đuổi theo
Bạch Nhược Y thật sự đã quá lâu rồi không vận động, có rất nhanh liền vừa chạy vừa thở điên cuồng, đầu óc trống rỗng, chỉ nghe được tiếng thở của chính mình
Thẩm Đình Thâm nhíu chặt mày, không ngừng tăng nhanh tốc độ của mình
Đáng chết, vì cái gì mà mình lại muốn chọc tức Như Kính chứ!
Vì cái gì ngay đúng lúc này, lại cho Bạch Nhược Y nhìn thấy! Hơn nữa Bạch Nhược Y từ lúc nào mà có thể chạy nhanh như vậy chứ? Hôm nay bảo vệ khách sạn mặc nguyên bộ đồ đỏ, hình như là để chúc mừng ngày7đầu tiên của năm mới
Anh ta chỉ nhìn thấy hai bóng người chạy như bay qua trước mặt mình, vốn dĩ không nhìn rõ người nào
Chỉ thấy một phụ nữ chạy phía trước, một người đàn ông đuổi theo sau
Lúc đi ra, cũng đã gần 3 giờ sáng, người đi đường đã ít hơn rất nhiều
Ban đêm náo nhiệt rốt cuộc cũng đã kết thúc, chỉ còn lại những nơi náo nhiệt trong đêm tân hôn
Nhưng mà ngọn đèn hai bên đường vẫn chiếu sáng, trong đêm khuya yên tĩnh lộ ra vài phần quỷ dị
Bạch Nhược Y cảm thấy chạy như vậy có chút khó chịu, giống như giận quá thở gấp không được, đặc biệt là từ phần bụng trở xuống, mơ hồ có chút đau nhức
Cô càng chạy trốn nhanh, cơn đau lại ngày càng rõ
Không được, không thể chạy nữa
Thẩm Đình Thâm chạy9sau lưng Bạch Nhược Y, khoảng cách giữa hai người ngày càng thu nhỏ lại
Bạch Nhược Y ôm bụng, chậm rãi ngừng lại, bả vai run rẩy
Cô cảm thấy cổ họng mình khổ khốc, đường hô hấp tràn đầy gió lạnh, cô dùng sức, thở ra một hơi, quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng
Vừa quay lại liền nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đứng sau lưng mình, Bạch Nhược Y cảm thấy mình đã chạy xa như thế rồi mà như chưa chạy vậy
Thẩm Đình Thâm chạy lâu như vậy nhưng mặt vẫn không đổi sắc, vẻ mặt thành thật, nói: “Anh và Như Kính không có gì với nhau hết, cái em thấy không như em nghĩ đâu” “Như nào?” Bạch Nhược Y vẫn còn đang thở dốc, cô trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, cố gắng khống chế cơn kích động muốn mắng anh: “Buổi5sáng tôi nhìn thấy cô ta đi từ phòng anh ra, còn muốn anh kéo giúp khóa áo phía sau
Hôm nay lại thấy hai người nằm trên giường với tư thế đó, bây giờ nghĩ lại cũng nên như vậy thôi
Đêm qua các người” Nói đến đây, Bạch Nhược Y đột nhiên cong môi cười, trong mắt đều là vẻ đùa cợt: “Không, không đúng, nói không chừng từ lúc gặp Như Kính, hai người đã” Những từ sau đó, Bạch Nhược Y thật sự nói không nên lời
Cô sợ nói ra Thẩm Đình Thâm không có phản ứng gì, ngược lại làm lòng mình tổn thương thêm
“Em nói cái gì vậy?” Lông mày Thẩm Đình Thâm nhíu chặt: “Anh làm sao có thể cùng Như Kính chứ? Không phải như em nghĩ đâu, em đâu có nhìn thấy toàn bộ sự việc”
Anh vừa nói, vừa đè3bả vai Bạch Nhược Y, muốn giải thích rõ ràng với cô
Bạch Nhược Y lại dùng sức gạt tay anh ra, Thẩm Đình Thâm có thể cảm giác được những ngón tay lạnh buốt của cô
Gió đêm lạnh lẽo không thương tiếc thổi qua hai người bọn họ, mà Bạch Nhược Y lại không có một chiếc áo khoác nào trên người
Cô chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng, ban ngày thì không lạnh, nhưng hiện tại sớm đã lạnh không chịu nổi
Cả người cô mơ hồ phát run, cũng không biết là do tức hay bị gió thổi lạnh nữa
Ánh mắt cũng như vậy, bị gió thổi đến đau rát: “Cái em nhìn thấy không phải cả sự việc? Vậy anh nói thử xem, cái tư thế kia, anh với Như Kính trên giường, chẳng lẽ là đang nói chuyện công sao?”
Bạch Nhược Y nói đến đây, rốt cuộc cũng không kiếm được sự chua xót trong lòng mình, giọng nói cô mang theo chút nghẹn ngào: “Tất cả đều đã là người trưởng thành, nếu anh không thích em, cũng nên nói cho rõ ràng
Sau lưng chơi đùa chuyện này với thư ký, còn bị em phát hiện, vậy mà lại còn muốn giải thích với em, không phải như em nghĩ sao?”
Thẩm Đình Thâm biết bây giờ Bạch Nhược Y đang rất tức giận, anh nhíu mày, cẩn thận giải thích: “Anh vốn không hề muốn chạm vào Như Kính, em tỉnh táo lại đã, em biết rõ anh không có khả năng làm ra chuyện đó mà
Thẩm Đình Thâm anh từ đầu đến cuối chỉ yêu một người là em
Sao anh có thể đụng vào người khác được chứ?” Bạch Nhược Y cười khinh thường, khóe môi phát tím vì bị đông lạnh cố gắng nhếch lên, khiến người ta thấy đau lòng: “Có lẽ trước kia em biết rõ Thẩm Đình Thâm anh thật sự thích em, nhưng sau đó không phải em bị Sở Vũ Triết
ngủ rồi sao? Hơn nữa ba anh không thích em, không cho anh ở cùng em
Lúc đó không phải anh vì chuyện này, mới luôn bất hòa với em sao? Hiện tại có một thư ký xinh đẹp như vậy đi công tác cùng anh, coi như anh không nhịn được mê hoặc mà ngủ với cô ta đi nữa, chỉ cần thừa nhận là được rồi, cần gì phải dối trá giải thích với em?”
Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược Y tức như vậy, thật sự không biết nên làm sao cho đúng
Trước kia Cố Thần Trạch còn hỏi anh làm sao để dỗ dành bạn gái, không ngờ hiện tại vấn đề lại rơi xuống đầu anh rồi
Thẩm Đình Thâm đột nhiên quyết định, anh đi lên phía trước, ôm eo Bạch Nhược Y, cúi người xuống hôn môi cô
Nhưng chiều này với Bạch Nhược Y mà nói đã dùng nhiều lần rồi, vì vậy lần này cô đã có sức chống cự
Trong nháy mắt Thẩm Đình Thâm sắp hôn tới, Bạch Nhược Y lập tức tránh đi, khó khăn tránh thoát nụ hôn của Thẩm Đình Thâm