Bạch Nhược Y lui về sau vài bước, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Nhưng em cũng không có tư cách gì nói anh, dù sao em cũng biết anh nhất định còn khúc mắc trong lòng về chuyện em và Sở Vũ Triết
Mà em cũng là người mắt không chứa được hạt cát, anh đã cùng Như Kính rồi, vậy chúng ta coi như kết thúc đi, sau này cũng đừng lui tới nữa”
Nói xong, Bạch Nhược Y liền đi thẳng về
Trong đêm tối, gió thổi qua như dao găm cắt ngang, lướt qua gương mặt và ánh mắt Bạch Nhược Y, cổ họng của cô cũng đau đến khó chịu
Ngay tại lúc nhìn thấy Thẩm Đình Thâm cùng với Như Kính trên giường, Bạch Nhược Y đã quên mất việc Chu Du nhờ2từ lâu rồi
Thẩm Đình Thâm vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt rủ xuống
Thật lâu sau đó, anh mới quay đầu, sải bước đuổi theo Bạch Nhược Y
Bạch Nhược Y vốn dĩ không hề chú ý xem có người từ đằng sau chạy đến không, chẳng qua là cảm thấy cả người như muốn đông cứng rồi, nên muốn sớm trở về phòng ngủ một giấc, cũng không muốn gặp lại Thẩm Đình Thâm nữa
Thẩm Đình Thâm vừa chạy đến đã nắm tay Bạch Nhược Y, dùng sức rất mạnh muốn ôm Bạch Nhược Y vào ngực
“A!” Bạch Nhược Y lại càng hoảng sợ, lập tức nhìn thoáng qua đằng sau, thấy người đó là Thẩm Đình Thâm
Lông mày lá liễu của cô liền nhíu chặt lại, trong mắt hiện rõ vẻ không vui: “Buông ra! Anh thả tôi7ra!” Thẩm Đình Thâm cụp mắt xuống, hai người bọn họ vừa lúc đi đến cửa ra vào, đèn treo trên cửa ra vào chiều vào mặt Thẩm Đình Thâm, khiến nửa bên mặt anh bị che mờ, đặc biệt là hàng lông mi dài của anh, bị ánh sáng kéo dài như bóng ma, khiến cả người anh đều lộ ra vẻ nặng nề
“Tôi bảo anh buông ra!” Bạch Nhược Y muốn rút tay về, hơn nữa cô còn có cảm giác cánh tay đang nắm lấy tay mình của Thẩm Đình Thâm ngày càng dùng sức, như muốn bẻ gãy cánh tay cô ra vậy
Đau!
Thẩm Đình Thâm nhìn khách sạn, giống như mới phát hiện hai người bọn họ vừa tới đây, sau đó anh liền nắm chặt tay Bạch Nhược Y, lôi cô về phòng9mình
“Thẩm Đình Thâm, anh muốn làm gì?” Bạch Nhược Y có cảm giác cánh tay mình bị anh nắm rất đau, đau đến nỗi cô không thể giãy giụa
Vừa dứt lời, Thẩm Đình Thâm đã mở cửa phòng ra, ném Bạch Nhược Y vào phòng, sau đó đứng ngay cửa, khóa phòng lại
Bạch Nhược Y nhìn thoáng qua phòng ngủ sau lưng Thẩm Đình Thâm, trong lòng đã đoán được Thẩm Đình Thâm muốn làm gì với mình
Đối với loại hành động một lời không hợp liền ép buộc này của Thẩm Đình Thâm, trước kia Bạch Nhược Y đã không thích, nhất là bây giờ, Bạch Nhược Y không hề muốn gặp lại Thẩm Đình Thâm
Bạch Nhược Y lo lắng lui về phía sau, đôi mắt màu hổ phách trừng lớn, giống như con thú nhỏ bị5nhốt trong lồng
Mỗi một tế bào trên người, mỗi ánh mắt đều mang ý kháng cự
Thẩm Đình Thâm ngước cằm lên, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm
Anh giơ ngón tay thon dài, không kiên nhẫn tháo cà vạt, sau đó tới gần Bạch Nhược Y
Bạch Nhược Y không dám lui về sau nữa, nếu còn lui tiếp, có thể sẽ lùi đến góc tường phòng Thẩm Đình Thâm, như vậy chẳng phải càng thêm khó trốn hơn sao? Cho nên có tranh thủ chạy qua cạnh tường, dùng tư thế kháng cự rất mạnh để bảo vệ chính mình
Thẩm Đình Thâm vẫn đang đứng trước mặt Bạch Nhược Y, cởi cà vạt ném sang một bên, sau đó trực tiếp áp sát cô
Khuôn mặt Bạch Nhược Y căng thẳng, cô sợ Thẩm Đình Thâm hôn xuống
“Bộp” một tiếng,3cô vừa nhìn lên liền thấy tay kia của Thẩm Đình Thâm đang chống lên bức tường bên cạnh, ép cô phải nhìn vào mắt anh
Lông mày anh nhíu chặt, như bất mãn với sự kháng cự của Bạch Nhược Y, nhưng trong mắt không biết vì cái gì mà gợn sóng
Bạch Nhược Y nuốt nước bọt, tuy bây giờ cô vẫn còn giận Thẩm Đình Thâm, nhưng đối diện với người đàn ông đầy nam tính trước mặt, cô vẫn không cưỡng lại được có cảm giác tim đập nhanh, cả người đều không nhịn được mà run rẩy
Nhưng cô không dám nói chuyện, sợ mình vừa mở miệng, Thẩm Đình Thâm sẽ hôn xuống
Hai người cách nhau tầm mấy cm, anh nhìn chằm chằm cô, cô nhìn chằm chằm anh
Ánh đèn chiếu rọi, Bạch Nhược Y có thể thấy rõ hầu kết của Thẩm Đình Thâm đang chuyển động lên xuống
Chợt Thẩm Đình Thâm nhếch môi bảo: “Em nói cái gì? Nói anh bẩn?”
Bạch Nhược Y nhìn lên, lông mày nhỏ nhắn liền nhíu lại: “Không phải sao?” Thẩm Đình Thâm giơ tay bóp cổ Bạch Nhược Y, đau đến nỗi khiến Bạch Nhược Y phải rụt đầu lại, kéo tay Thẩm Đình Thâm ra
Anh điên rồi sao? Muốn giết người diệt khẩu à!
Đúng lúc này, Thẩm Đình Thâm lại vội vàng hôn xuống, thô bạo tấn công miệng cô, tùy ý quét qua mọi ngõ ngách trong miệng cố
Đầu óc Bạch Nhược Y còn rất tỉnh táo, cô không muốn hôn Thẩm Đình Thâm, vì vậy lưỡi cô luôn tránh né, không muốn để Thẩm Đình Thâm đụng phải
Nhưng dù làm như thế, Thẩm Đình Thâm vẫn hôn rất sâu, hơn nữa còn rất nhanh
Anh hôn đến nỗi lưng Bạch Nhược Y cũng nóng bừng lên, phát nhiệt, dù sao chỉ cần hơi buông lỏng cô sẽ kìm lòng không được mà muốn hôn đáp lại nụ hôn của anh
Rất nhanh, cuống họng Thẩm Đình Thâm thoát ra tiếng rên rỉ, như thuốc độc
Hai mắt Bạch Nhược Y trở nên mê ly không chịu nổi, đôi mắt màu hổ phách ứa nước mắt
Không được
Bạch Nhược Y cảm thấy Thẩm Đình Thâm hôn vội vã như vậy, chính là vì muốn không thể hít thở, muốn cô giơ cờ đầu hàng cầu xin tha thứ
Cô không muốn cứ như vậy nhận thua, cô dùng răng muốn cắn Thẩm Đình Thâm
Nhưng Thẩm Đình Thâm lại linh hoạt né tránh, dường như sớm đã nhìn ra ý đồ của Bạch Nhược Y
Động tác như vậy càng chọc giận Thẩm Đình Thâm
Anh dùng một tay giữ cổ Bạch Nhược Y, tay kia nâng sau đầu cô, khiến cô và anh hôn sâu
Hít thở không thông
Vốn cổ họng cô đã không thoải mái rồi, mà giờ nụ hôn này của anh còn sâu như vậy, vội vã như vậy
Điều này khiến Bạch Nhược Y thở dốc liên tục, chưa đầy một lát, mặt Bạch Nhược Y đã đỏ bừng, đầu óc vốn tỉnh táo cũng vì thiếu không khí mà trở nên hỗn loạn
Trái lại Thẩm Đình Thâm tùy ý điều khiển nụ hôn này, anh còn có thể vừa chặn không cho Bạch Nhược Y hô hấp, vừa nói: “Dù anh có bẩn, em cũng đừng hòng phân rõ ranh giới với anh
Anh nói rồi, dù có xuống địa ngục cũng phải lôi em theo cùng”