Cho nên Nhạc Hoa chỉ gật đầu, sau đó theo Thẩm Đình Vũ lên tầng thượng
Vừa đến tầng thượng, Nhạc Hoa đã cảm thấy gió lạnh thấu xương thổi tới khiến khuôn mặt ông ta cũng lạnh buốt
Nhưng bây giờ ông ta không rảnh lo nhiều như thế, ông ta đi đến trước mặt Thẩm Đình Vũ, nghiêm mặt chất vấn cậu ta, “Chuyện xảy ra hôm nay ở công ty tôi, tất cả đều do cậu giở trò đúng không?” Thẩm Đình Vũ lạnh lùng liếc nhìn ánh đèn neon ở tòa nhà gần đó, ánh sáng lạnh len vào trong đôi mắt đen thẫm của cậu ta, khiến đôi mắt cậu ta nhìn rực rỡ như đá quý, nhưng cũng đầy lạnh lẽo
“Chú Nhạc, cháu không biết chú đang nói gì nữa?2Chuyện gì cũng đều phải có bằng chứng
Những gì có thể giúp chú cháu đã giúp rồi, cháu đã giao công trình quan trọng như thế vào tay chú, chứng tỏ cháu tin tưởng chú, công ty chủ xuất hiện vấn đề như thế, cháu cũng lấy làm tiếc lắm chứ”
Cậu ta đang nói dối! Đôi mắt Nhạc Hoa đầy lửa giận, “Nhất định đều do cậu một tay lên kế hoạch, nếu cậu không biết công ty tôi sẽ xuất hiện vấn đề thì cậu sẽ đề cập phí vi phạm trong hợp đồng cao lên gấp ba hay sao?”
Ánh mắt Thẩm Đình Vũ chuyển đến khuôn mặt Nhạc Hoa, tuổi tác của Nhạc Hoa cũng khoảng như Thẩm Thanh Du, nhưng khí thế trên người ông ta so với khí thế trên7người Thẩm Thanh Du căn bản khác nhau một trời một vực
“Chú Nhạc, nhà họ Thẩm chúng cháu có địa vị gì ở thành phố H? Nếu cháu giao dự án lớn như thể cho chú làm thì chú đương nhiên phải lấy ra vài thứ để chứng minh thành ý của các chú, nếu không cháu ăn nói thế nào với bề trên trong Hội đồng quản trị? Chú sẽ không tưởng rằng Thẩm thị lớn như thể đều do một thằng nhóc như cháu làm chủ đấy chứ?” Thẩm Đình Vũ nói năng nghiêm túc, nhưng vẻ châm chọc lóe lên trong mắt vẫn rõ ràng như thế
Điều đó khiến Nhạc Hoa càng cáu, ông ta không nhịn được vươn tay kéo cà vạt của Thẩm Đình Vũ, cao giọng hét, “Không9phải! Tất cả đều là do mày một tay sắp xếp, ngay từ đầu mày đã lên kế hoạch xong xuôi, muốn khiến Nhạc Hoa bọn tao phải đến mày một khoản tiền lớn!”
Thẩm Đình Vũ cao hơn Nhạc Hoa nửa cái đầu, hơn nữa so với Nhạc Hoa, Thẩm Đình Vũ đang độ thanh niên trai tráng, sức lực đương nhiên cũng mạnh hơn Nhạc Hoa rất nhiều
Cho nên Thẩm Đình Vũ vẫn bình tĩnh, dễ dàng gạt tay Nhạc Hoa ra, “Nhạc Hoa! Ông đừng không biết tốt xấu với tôi, tôi tôn trọng ông lăn lộn trên thương thường nhiều năm như thế, có lòng tốt nên mới giao dự án này cho các người làm, bây giờ công ty ông xảy ra vấn đề, ông không nghĩ xem đi giải5quyết thế nào, vậy mà còn cắn ngược tối ở đây là sao?”
“Giải quyết?” Nhạc Hoa tức đến bật cười, nhìn Thẩm Đình Vũ cuối cùng cũng để lộ ra bộ mặt thật, ngũ quan của ông trở nên càng lúc càng dữ tợn, “Tao giải quyết thế nào! Con m* nó mày đã lùa cổ đông trong công ty tao đi hết rồi! Tạo giải quyết thế nào! Là mày làm thì chính là mày làm, việc gì mày phải dám làm không dám nhận với tao?”
Lại một cơn gió lạnh thốc đến, thổi mái tóc ngắn của Thẩm Đình Vũ khẽ bay bay
Thẩm Đình Vũ không nhẫn nại, xương sống phát ra tiếng “rắc rắc”, ánh mắt trong bóng đêm trở nên cực kì đáng sợ, “Dám làm không dám nhận? Ha3ha
Được thôi, nếu ông đã nói vậy, cũng nhận định là do tôi giở trò rồi, vậy thì được, tôi thừa nhận là xong, ngay từ đầu tôi đã tính kể xong xuôi, nghe được đáp án này, ông hài lòng chưa?”
“Mày” Cuối cùng Nhạc Hoa cũng nghe được đáp án mình muốn nghe, song lại phát hiện cho dù biết được đáp án này thì ông ta cũng không có bất cứ cách nào để làm được gì
Điều này khiến Nhạc Hoa rất tức giận, cũng rất tuyệt vọng, “Mày
mày thực sự quá đáng quá rồi đấy! Bộ mặt của tập đoàn Thẩm thị, bộ mặt của gia tộc Thẩm thị đều bị mày làm cho mất sạch rồi! Sao Thẩm thị lại xuất hiện thứ cặn bã như mày chứ! Rồi sẽ có một ngày, tất cả mọi việc mày làm đều sẽ bị người ta điều tra ra, đến lúc đó tạo nhất định phải tận mắt nhìn xem mày chết thế nào”
“Có lẽ sẽ có ngày ấy đấy” Thẩm Đình Vũ hờ hững nói, “Nhưng tôi nghĩ hẳn ông sẽ không nhìn thấy được đâu”
“Thẩm! Đình! Vũ!” Nhạc Hoa nghiến răng nghiến lợi gọi cả tên cậu ta, đôi mắt đỏ ngầu,“Tại sao? Tại sao phải chọn công ty Nhạc Hoa bọn tao! Tại sao phải hại công ty tao!” Cho dù công ty phá sản thì ít nhất Nhạc Hoa cũng phải biết được căn nguyên
Ông ta tưởng Thẩm Đình Vũ sẽ nói Thẩm Đình Vũ chỉ chọn ngẫu nhiên mấy công ty mà thôi, dẫu sao công ty Nhạc Hoa, Trường Thành Chí, Lục Nhân cũng không có quan hệ gì
Nhưng Thẩm Đình Vũ không nói như vậy, cậu ta chỉ thờ ơ kể một câu chuyện,“Tại sao phải lựa chọn công ty của ông ư? Đương nhiên là có nguyên nhân rồi
Không biết Nhạc Hoa ông còn nhớ không, ba năm trước, khi công ty ông tuy không lọt top 10 trong giới kinh doanh nhưng tốt xấu gì cũng vào top 100 công ty ở thành phố H và toàn quốc, danh khí cũng có
Khi ấy tôi vừa tốt nghiệp ở Mỹ rồi trở về, đến công ty ông phỏng vấn, khi ấy ông vô tình nhìn thấy CV của tôi, thấy tên tôi thì tưởng tôi là người nhà họ Thẩm, bèn lập tức không nói hai lời, đích thân tiếp đãi tối rất nhiệt tình
Nhưng khi ông hỏi tôi có phải người nhà họ Thẩm không, tôi nói tôi không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Thẩm, ông lại chẳng nói chẳng rằng mà lập tức đuổi tối, còn nói lãng phí thời gian quý báu của ông
Chuyện này, tôi nghĩ Nhạc Hoa ông hẳn không có bất cứ ấn tượng gì rồi, nếu không tại sao khi gặp mặt bàn chuyện hợp tác với tôi, ông chẳng hề nhớ ra được tôi là ai chứ?”
Đối với Thẩm Đình Vũ khi còn non trẻ, da mặt cậu ta vẫn chưa dày đến vậy, cũng không cà lơ phất phơ như thế
Cậu ta vừa tốt nghiệp trở về từ nước ngoài, không được xem trọng trong gia tộc, hừng hực nhiệt huyết quyết định gây dựng thành tích ở công ty khác để có thể đè Thẩm Đình Thâm xuống
Những thất bại hết lần này đến lần khác khiến suy nghĩ ngây thơ của Thẩm Đình Vũ tiêu tan, thất bại ở công ty Nhạc Hoa khiến cậu ta hoàn toàn bắt đầu tỉnh ngộ
Cậu ra biết rõ ở thành phố H, thể lực và ảnh hưởng của Thẩm thị rốt cuộc lớn đến mức nào, cũng khiến cậu ta hoàn toàn hiểu rõ muốn thắng Thẩm Đình Thâm một cách chính diện là điều không thể
Vì thế, kể từ đó cậu ta đã dùng đủ thủ đoạn không vẻ vang gì để điều tra nhược điểm của Thẩm Đình Thâm, điều tra bí mật của tất cả những người cậu ta muốn thao túng
Chính là vì ngày ấy, ngày mà cái tên của Thẩm Đình Vũ còn vang vọng hơn Thẩm Đình Thâm
Nhạc Hoa ngẩn người, ông ta quả thực không nhớ Thẩm Đình Vũ của năm ấy
Nhưng nghe lời kể của Thẩm Đình Vũ, trong đầu ông ta mơ hồ có chút kí ức
Đồng thời, Thẩm Đình Vũ có tính thù dai như thế cũng khiến Nhạc Hoa cảm thấy sợ hãi
Chuyện như thế, có cần Nhạc Hoa phải trả cái giá lớn như vậy không? “Chuyện từ ba năm trước rồi, cậu cứ phải bức tôi đi vào chỗ chết ư?” Đôi mắt Nhạc Hoa nheo lại thành một đường mảnh, người trước mặt thực sự quá đáng sợ
Thực sự cũng không phải là Thẩm Đình Vũ cố ý muốn bức Nhạc Hoa vào chỗ chết, chỉ có điều vừa khéo cần hy sinh mấy công ty nên cậu ta mới nhớ tới chuyện năm đó rồi thuận tay báo thù mà thôi
Thẩm Đình Vũ cười lạnh, giọng điệu đầy vẻ thờ ơ, “Vậy ông cứ đi chết đi”