Cặp mắt sáng ngời có thần, tựa như biết nói, càng nhìn kỹ càng cảm thấy cậu ngây thơ vô tội
“À..
Tôi không hề muốn làm gì chị ấy, chỉ định giúp chị ấy xách đồ thôi.” Nhan Như Ngọc trợn to mắt, cất giọng trầm thấp tự nhiên
Thẩm Đình Thâm đột ngột phát hiện hình như mình không ổn lắm, hơi lạnh quanh người anh đều giảm bớt
Nhưng anh vẫn khó chịu nhìn Nhan Như Ngọc, lườm nhẹ cậu một cái rồi quay đầu cầm lấy đồ trong tay Bạch Nhược Y
“Đi thôi, về nào.” Bàn tay Thẩm Đình Thâm to hơn, một tay anh có thể xách đồ gấp ba lần Bạch Nhược Y, do đó số thực phẩm nấu ăn được anh3cầm có vẻ đặc biệt dễ dàng
Bạch Nhược Y bất đắc dĩ nhún vai, đưa mắt nhìn Nhan Như Ngọc với vẻ áy náy.
Trái lại Nhan Như Ngọc chẳng hề để bụng
Cậu điềm tĩnh vẫy tay, ý là không có gì đâu, hai người đi đi.
Bạch Nhược Y theo sau Thẩm Đình Thâm, không nói một câu nào
Bởi vì cô không biết liệu anh còn giận không, với lại cũng chẳng rõ nên giải thích thế nào với anh.
Mãi đến khi hai người vào phòng, Thẩm Đình Thâm bỏ từng túi đồ vào tủ lạnh; Bạch Nhược Y đứng sau lưng anh mà không giúp gì cả
Đợi tới lúc anh bỏ hải sản nhầm ngắn, cô mới vỗ vai anh: “Không phải đâu, đừng0bỏ ở ngăn đấy, nên bỏ vào ngăn dưới cùng.” Thẩm Đình Thâm ngừng hành động và quay đầu, gương mặt đầy tính công kích, nhất là hàng lông mày sắc bén hơi cau lại kia.
Đáy lòng Bạch Nhược Y khẽ run, ngay cả giọng nói cũng ấp úng: “Chuyện gì xảy ra với anh vậy? Sao anh lại thế này?” “Vừa rồi tên kia...” Thẩm Đình Thâm nói rất nhỏ
Anh nghiêng đầu, hình như đang suy ngẫm điều gì đó.
Bạch Nhược Y trợn trắng mắt, cô không ngờ Thẩm Đình Thâm thật sự còn để tâm tới chuyện vừa rồi: “Cậu nam sinh hồi nãy ở đối diện nhà em, cậu ấy không có ý gì khác đâu, chỉ giúp em xách đồ5nên vô tình chạm vào tay thôi
Em nói này Thẩm Đình Thâm, anh đừng có chuyện gì cũng ghen tuông được không?”
“Không được.” Sắc mặt Thẩm Đình Thâm đông cứng lại: “Bây giờ ngẫm lại gương mặt cậu ta, anh cứ cảm thấy quen quen, mình từng gặp cậu ta ở đâu nhỉ?” Sáng nay khi đi ngang chung cư nhà Bạch Nhược Y, Thẩm Đình Thâm từng thấy cô dựa vai một người đàn ông! Bất chợt nhớ ra, ánh mắt anh nhìn cô bỗng sáng lên, nhưng lại không mở miệng được...
Bạch Nhược Y chỉ thấy đồng tử trong mắt anh sáng ngời, sắc mặt cô tối sầm lại, không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì: “Anh quen cậu ấy sao?4Theo lý mà nói thì đâu thể, gần đây cậu ấy mới tốt nghiệp, sao anh quen biết nhân vật nhỏ như cậu ấy được?”
Thẩm Đình Thâm lại cau mày, Nhan Như Ngọc mang đến cho anh một cảm giác rất kỳ lạ
Thoạt nhìn đúng là cậu nam sinh đó chưa rành việc đời, dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ, nhưng vẫn cứ mang lại cho anh cảm giác không yên.
Nguyên nhân cụ thể là gì thì anh không nói ra được.
Thẩm Đình Thâm lắc đầu, khẽ nhấp môi mỏng: “Thôi, không có gì đâu
Em nấu cơm đi.”
Bạch Nhược Y gật đầu, chọn một ít đồ đơn giản trong số thực phẩm: “Em không đói lắm, làm vài món cho anh ăn nhé.”
“Ừ.” Thẩm9Đình Thâm theo cô vào nhà bếp
Bạch Nhược Y nghe tiếng bước chân phía sau, có kinh ngạc quay đầu lại: “Anh đi theo em làm gì?”
“Giúp em một tay.” Thẩm Đình Thâm vừa nói vừa đoạt lấy rau trong tay Bạch Nhược Y.
Anh vừa mở vòi đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách” vang lên
Còn Bạch Nhược Y thì thái thịt trước
Cô nhìn thoáng qua Thẩm Đình Thâm, cách anh nhặt rau có chút vụng về
Nước lạnh thấm vào gan bàn tay anh, thoạt nhìn hơi ửng đỏ.
Anh sợ cổ rửa rau lạnh tay nên mới chủ động làm hộ
Bạch Nhược Y nhoẻn miệng cười, trong lòng cô rất ấm áp
Chốc lát, Thẩm Đình Thâm làm như vô tình mà nói: “Sau này nếu em mua đồ trong siêu thị thì cứ gọi thẳng cho anh.”
Anh không muốn nam sinh khác có cơ hội lợi dụng cô.
Bạch Nhược Y cảm thấy buồn cười nên cố ý nói: “Nếu anh đang làm ở công ty thì sao? Chút chuyện nhỏ như vậy cũng phải gọi điện cho anh à?” Thẩm Đình Thâm ngừng lại rồi khẽ cau mày, hình như đang nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng
Bạch Nhược Y cũng không chú ý tới anh
Cô điềm nhiên thái thịt, cho rằng anh sẽ không nói nữa
Đúng lúc cô nghĩ chuyện ấy đã qua, Thẩm Đình Thâm lại đột ngột mở miệng: “Anh nghĩ xong rồi
Hay là sau này trong nhà em thiếu gì, em cứ liệt kê ra hết cho anh
Anh bảo Lý Lâm mua rồi đưa tới nhà em, thế là em không cần phải đi mua món này món nọ nữa.”
“Không không không!” Bạch Nhược Y nghĩ ắt hẳn Thẩm Đình Thâm là tên ngốc, mua đồ mà đòi liệt kê ra y như đi làm, hơn nữa còn phiền tới Lý Lâm: “Không cần đâu, mua chút đồ đâu có phức tạp đến vậy.”
“Nhưng anh không muốn nam sinh khác xách đồ hộ em.” Thẩm Đình Thâm nói nhỏ
Nếu không phải nhà bếp này không quá lớn, Bạch Nhược Y cũng chẳng nghe rõ anh đang nói gì
Anh giống như đứa trẻ đang nhỏ nhẹ làm nũng với Bạch Nhược Y, dẫn tới việc cô phải bước qua và nhẹ nhàng vỗ đầu anh
“Được rồi.” Cô cười, trước tiên bỏ thịt đã thái xong vào bát để ướt, sau đó đi tới bên cạnh Thẩm Đình Thâm: “Để em rửa cho
Với tốc độ này của anh thì em xào đồ ăn hết rồi, anh vẫn chưa rửa xong đâu.”
“Không cần đâu!” Thẩm Đình Thâm xụ mặt, từ chối cô một cách nghiêm túc: “Anh không muốn sau này kết hôn, em nấu cơm trong bếp mà anh chẳng giúp gì được
Dù bây giờ anh rửa không xong thì sẽ rửa thêm nhiều lần, rồi sẽ được thôi.”
Trong cơn sửng sốt, Bạch Nhược Y ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng khá là bối rối.
Ý anh là sao? Tức là anh vẫn muốn kết hôn và ở với nhau sao?
Nếu là trước đó, chắc chắn cô sẽ tránh chủ đề này vì cô sợ kết hôn
Nhưng bây giờ thấy Thẩm Đình Thâm nghiêm túc rửa rau đến thế, thoạt nhìn động tác của anh rất vụng về mà vẫn hết sức đáng yêu, hồi lâu sau, Bạch Nhược Y nở nụ cười nhẹ nhàng, nắm lấy từng ngón tay lạnh như băng kia: “Ừm, rửa phải rửa thế này, ngắt từng cọng ra rửa
Rửa như anh sẽ không sạch.” “Hả, phải ngắt rồi mới rửa sao?” Thẩm Đình Thâm nghiêm túc nhìn rau xanh trên tay mình
Những ngón tay anh học theo tay Bạch Nhược Y, lên lên xuống xuống, ngắt từng cọng rau một
Thỉnh thoảng hai người lại nghĩ, nếu một năm trước bọn họ như thế này, liệu rằng sẽ không xảy ra nhiều chuyện về sau?