Động tác và thần thái của cậu đều khiến Bạch Nhược Y nhớ tới Thẩm Đình Thâm, nhưng giờ Bạch Nhược Y không thể nghĩ nhiều tới vậy, cô vội vàng xuống giường: “Đừng nói nữa, tôi sẽ cùng cậu tới bệnh viện.” Nhan Như Ngọc khẽ cười, một tay cởi áo khoác ra, nhưng không thể nào cởi được áo trong: “Không cần đi bệnh viện đầu, nào chị cởi áo giúp tôi đi.”
“Cậu cởi áo ra làm gì? Vết thương như vậy không phải là nên tới bệnh viện hay sao?” Lông mày của Bạch Nhược Y nhăn tít lại, cô thấy vết thương của Nhan Như Ngọc không hề nhẹ, vẫn nên tới bệnh viện khám là tốt nhất
“Không cần đâu, thật sự không cần đâu.” Áo trong của Nhan Như Ngọc vẫn chưa được3cải, giọng cậu nhẹ như lông hồng: “Hơn nữa giờ đang là Tết, đi bệnh viện sẽ không hề may mắn chút nào.” “Cậu còn trẻ mà cũng tin vào mấy chuyện đó sao?” Bạch Nhược Y bái phục, nhìn sắc mặt của Nhan Như Ngọc hơi hồng hồng, không hề giống như người đang bị thương
Những lo lắng trong lòng cô vơi dần, cô liền cởi áo giúp Nhan Như Ngọc.
“Nào, cẩn thận cánh tay, đừng để chạm vào áo.” Bạch Nhược Y một tay giữ lấy tay bị thương của Nhan Như Ngọc, một tay kia cởi áo của Nhan Như Ngọc ra
Khi Bạch Nhược Y đã cởi xong áo của Nhan Như Ngọc, cô cũng hơi sửng sốt
Không phải là vết thương trên tay Nhan Như Ngọc quá lớn, mà cô không ngờ rằng Nhan0Như Ngọc nhìn ngoài có vẻ yếu đuối vậy mà lại cơ bắp tới vậy
Cơ bụng tuy không phải sáu múi tiêu chuẩn, nhưng cũng có đường cong rõ nét
Bạch Nhược Y chớp mắt, thầm nghĩ giờ phải xem vết thương trên tay Nhan Như Ngọc cơ mà, tại sao lại cứ nhìn chằm chằm cơ bụng của người ta mãi thế:
Cô chớp mắt nhìn cánh tay của cậu đã bị toạc ra, vết thương không quá sâu nhưng lại không ngừng chảy máu
Dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo cơ bắp cường tráng của cậu, từ từ chảy xuống bàn tay, rồi rơi xuống năm đầu ngón tay
“Phải dùng cồn khử trùng trước đã?” Bạch Nhược Y nhìn vào hộp cứu thương, lấy miếng bông bằng và cồn y tế
Cô cũng không biết có phải nên xử5lý như vậy không, chỉ là về lý mà nói thì phải khử trùng trước đã rồi mới băng bó vết thương được
Nhan Như Ngọc quay người ngồi lên giường, nhìn thấy dáng vẻ không biết phải làm thế nào của Bạch Nhược Y, khẽ cong môi: “Ừm, vậy thì chị khử trùng đi.”
“Được.” Bạch Nhược Y thẩm cồn vào bông băng, đầu ngón tay dính còn cảm thấy hơi lành lạnh
Cô cầm bông băng tẩm cồn nhìn chằm chằm vào cánh tay của Nhan Như Ngọc, trên miệng vết thương có những vết thương lớn nhỏ,
máu vẫn đọng lại, giống như mắt của một con quái vật vậy
Bạch Nhược Y khẽ hít một hơi, giương mắt nhìn Nhan Như Ngọc rồi nói nhỏ: “Khử trùng sẽ hơi đau đấy, cậu cố gắng chịu đựng nhé.” Nhìn thấy4Nhan Như Ngọc khẽ gật đầu, Bạch Nhược Y mới lấy bông bằng lau vết thương của Nhan Như Ngọc
Cồn dính vào vết thương khiến Nhan Như Ngọc không khỏi nhíu mày, cánh tay cũng khẽ run lên.
“Làm đau cậu rồi sao?” Bạch Nhược Y khẽ dừng lại, nhìn Nhan Như Ngọc một cách thận trọng: “Tôi..
việc này...” Cô không biết là giờ mình nên tiếp tục lau vết thương hay là dừng lại một lúc
Vết thương mới lau được một nửa, một nửa vẫn còn có máu
Nhan Như Ngọc cười: “Không sao, chị tiếp tục đi, tôi chịu được.” “Vậy tôi sẽ cố gắng nhẹ tay.” Bạch Nhược Y nắm chặt bông băng, vô cùng nhẹ nhàng lau sạch vết thương của Nhan Như Ngọc
Thậm chí cô còn không dám nhìn mặt Nhan Như Ngọc, sợ nhìn9thấy biểu cảm đau đớn của cậu, sau đó lấy bằng gạc quấn vết thương lại cho cậu.
“Được rồi.” Bạch Nhược Y vừa nói vừa đóng hộp cứu thương lại
Còn Nhan Như Ngọc đứng dậy tìm trong tủ treo quần áo một chiếc áo sơ mi để mặc vào, tay chân cứng đờ mặc quần áo vào vì sợ chạm phải miệng vết thương.
“Thật sự không cần phải đi bệnh viện khám sao?” Bạch Nhược Y cảm thấy không yên tâm với việc sơ cứu vết thương của mình, nếu như cô lại khiến Nhan Như Ngọc có chuyện gì thì bản thân sẽ vô cùng áy náy!
“Không sao cả.” Nhan Như Ngọc nhìn về phía Bạch Nhược Y, khẽ sờ trán cô: “Chị đấy, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Bạch Nhược Y khẽ nhúc nhích, không thích người khác đột nhiên chạm vào mình
Dù Nhan Như Ngọc đã bị thương vì cứu cô, quan hệ của hai người cũng tốt hơn đôi chút, nhưng người khác chạm vào mặt cô, cô vẫn không thích.
“Vậy..
không còn sớm nữa.” Bạch Nhược Y quay đầu, đột nhiên nhớ tới không thấy chiếc túi sách của mình đâu: “Điện thoại của tôi vẫn đang ở trong túi sách.”
“Tôi đã cầm về giúp chị rồi.” Nhan Như Ngọc nói xong thì đi ra ngoài, rồi cậu cầm túi của Bạch Nhược Y bước vào phòng
Bạch Nhược Y nhận cái túi, nhìn thấy trên túi vẫn còn đầy dấu chân, nhẹ nhàng phải đi, sau đó lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ: “Ôi, đã hơn 6 giờ rồi, vậy tôi về đây, cậu mà cảm thấy khó chịu chỗ nào thì gọi điện thoại cho tôi, hoặc là gõ cửa phòng tôi cũng được, dù sao chúng ta cũng khá gần nhau.” “Nhưng...” Nhan Như Ngọc cúi đầu cười: “Tôi không có số của chị.”
“Cũng đúng, vậy cậu đưa điện thoại của cậu cho tôi.” Bạch Nhược Y giơ tay về phía Nhan Như Ngọc, trong lòng cảm thấy dù sao Nhan Như Ngọc cũng vì mình mà bị thương nên mình phải có trách nhiệm chăm sóc cậu
Chỉ là tình trạng hiện tại của cậu không đến nỗi nào, nên cô cũng không cần phải ở lại nhà cậu để chăm sóc.
“Ở trong áo khoác của tôi, chị lấy giúp tôi đi.” Nhan Như Ngọc giơ tay lên, tỏ vẻ tay của cậu đang không tiện
“Được rồi.” Điện thoại của Nhan Như Ngọc đang ở trong áo khoác, không hề khóa màn hình, khiến Bạch Nhược Y cảm thấy hơi lạ
Nhưng cô không hỏi nhiều, mà lưu số của mình lại
“Được rồi.” Bạch Nhược Y đưa điện thoại cho Nhan Như Ngọc, cô cười: “Đây là số của tôi, có gì khó chịu thì gọi tôi, hôm nay là cậu cứu tôi, tôi nên chăm sóc cho cậu mới phải, cảm ơn cậu.” “Biết rồi, tôi sẽ không khách sáo đầu.” Nhan Như Ngọc khẽ cười, ánh mắt đầy mưu mô
Nhưng Bạch Nhược Y cũng không hề để ý, cô chỉ biết rằng hôm nay nếu Nhan Như Ngọc không xuất hiện thì hậu quả sẽ hết sức khó lường
Chăm sóc cậu là điều đương nhiên.