Điều duy nhất khiến Nhan Như Ngọc băn khoăn là Bạch Nhược Y từng ở bên Mỹ gần một năm
Cậu nheo đôi mắt hẹp dài, chỉ tay vào màn hình - chỗ ghi chức vụ của cô hồi ở Mỹ - Tổng thanh tra.
“Tổng thanh tra?” Nhan Như Ngọc nhướng mày, trong mắt đầy vẻ tò mò: “Một năm thôi mà cô ấy đã làm tới chức Tổng thanh tra ư?” Lúc này đây, trong đầu Nhan Như Ngọc chỉ xuất hiện ba chữ
Không đơn giản
Bạch Nhược Y mà cậu nhìn thấy không giống thế này, ngoại trừ giá trị nhan sắc hơi cao, khí chất tuyệt vời thì chẳng khác nào những cô gái bình thường.
Thực tế là đầu óc cô vô cùng linh hoạt, có thể nhìn thấu bản chất3mọi thứ
Người bình thường không hề có khả năng trời phú này.
Nhan Như Ngọc khép máy tính, nhếch mép cười với vẻ rất hứng thú
Thảo nào Thẩm Đình Thâm thích Bạch Nhược Y đến thế, quả nhiên cô có chỗ hơn người.
Thú vị đấy!
Bạch Nhược Y đang đứng ngoài cửa chung cư, trước tình thế gấp gáp đành tiện tay bắt một chiếc taxi
Bây giờ đã gần ba giờ sáng, xem như Bạch Nhược Y còn may vì thấy một chiếc taxi chạy trên đường
Cô ra sức vẫy xe từ xa để tài xế ngừng lại
Tài xế taxi không định đón khách nên xua tay từ xa, lật ngược hai chữ “xe trống” ở mặt trước, ý bảo xe đẩy khách, tức là không muốn đón Bạch Nhược Y, bảo cô đợi0chiếc tiếp theo đi
Nhưng giờ này làm gì còn chiếc nào nữa.
Bạch Nhược Y một mình lạo ra giữa đường, giơ hai tay cản taxi, cả người cô chắn trước chiếc xe
Tài xế sợ tới mức phanh gấp
Anh ta dừng lại mở cửa xe, chỉ vào mặt cô mà quát to: “Tôi nói cô hay, hôm nay là mùng một đầu năm đó, là không, là mùng hai
Vốn dĩ là ngày lễ ăn mừng, nếu không có chuyện thì hôm nay tôi chẳng đi đón khách đầu! Khó khăn lắm mới kết thúc công việc, thể mà cô chạy ra định lừa tôi hay gì?”
Bạch Nhược Y mặc bộ đồ ngủ rất dày, mái tóc rối bù bị gió thổi tung bay, nhìn từ xa cô giống như nữ quỷ vậy
Nhưng cô5chẳng thèm để ý chuyện đó, chỉ chạy tới chỗ người tài xế: “Xin lỗi, xin lỗi nha, tôi không có ý gạt anh, tôi thật sự muốn tới một chỗ
Anh chở tôi đi được không?” Đợi Bạch Nhược Y đến gần, tài xế mới nhìn rõ gương mặt và dáng vẻ thanh tú của cô.
Anh ta không khởi động lòng trắc ẩn trước một cô gái đẹp như vậy
Vốn định mắng cái người lao ra giữa đường này một trận, nhưng bây giờ anh ta cũng hết giận, bắt đầu đổi sang bộ mặt dịu dàng, giọng điệu cũng tốt hơn nhiều: “Nhưng tôi đã tan tầm, quá muộn rồi.”
Bạch Nhược Y thật sự lo cho Thẩm Đình Thâm, sợ anh ở một mình suy nghĩ lung tung
Chuyện vốn dĩ rất4bình thường, đừng để càng về sau càng giải thích không rõ ràng
Vì vậy Bạch Nhược Y muốn mau chóng tới nhà Thẩm Đình Thâm để giải thích cho anh hiểu
Cổ vừa sốt ruột nói, vừa giơ tay nắm áo tài xế: “Con phố đó khá gần, tôi cầu xin anh được không, tôi trả anh gấp hai..
À không, trả gấp ba luôn được chứ?” Những ngón tay thon xòe thành số ba trước mặt tài xế, trông giống như đang cất lời thề với anh ta vậy.
Tài xế cũng hết cách
Thấy Bạch Nhược Y là con gái mà đêm hôm khuya khoắt mặc đồ ngủ chạy ra ngoài, hẳn là có chuyện rất gấp, anh ta bèn gật đầu: “Vậy được, tôi chở cô một đoạn đường cũng coi như làm9việc thiện.” “Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!” Bạch Nhược Y miễn cưỡng nở nụ cười tươi tắn, tỏ vẻ cảm tạ tài xế, sau đó ngồi vào ghế lái phụ
Sau khi cô nói chỗ đến, tài xế “à” lên rồi cười: “Đó là nơi ở của mấy người có tiền, nhà cô ở đấy à?” “Nhà..
nhà bạn trai tôi.” Lúc này đây, Bạch Nhược Y mới có thời gian cầm di động soi lại mình.
Tóc cô rối bời, trên người lại mặc đồ bằng vải bông dày, sinh ra không ít tĩnh điện khiến tóc dính hết vào vải bông.
“Được thôi.” Tài xế không nói gì nữa
Trời lạnh như vậy, anh ta sớm đã muốn về nhà
Đi tầm mười phút, Bạch Nhược Y đã tới trước cửa nhà Thẩm Đình Thâm.
“Cảm ơn anh.” Bạch Nhược Y đưa tiền cho tài xế
Không đợi anh ta nói, cô đã chui qua cửa ngách nhà Thẩm Đình Thâm.
Cổng nhà anh đóng rất chặt, Bạch Nhược Y đành dùng chiêu ban ngày, chạy tới nhà bếp, nhưng khi cô tới đó thì phát hiện cửa sổ nhà bếp đã bị khóa trái
Hóa ra anh đã biết ban ngày cố làm thế nào để vào được trong nhà, thoạt nhìn hành động này (khóa trái cửa sổ nhà bếp) cô biết anh đang rất tức giận.
Lông mày nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y cau lại, cô bực tức vò đầu, thầm nghĩ mình nên đi ra trước cửa chính
Cánh cửa màu nâu sậm cao chỉ cao hơn hai thước, có lẽ do trong đêm nên nó đặc biệt cao lớn trang trọng
Bạch Nhược Y đứng trước cửa, do dự một hồi lâu rồi nhấn chuông
Tiếng chuông cửa “đinh đinh” vang lên trong đêm kèm theo cảm giác thần bí
Cửa phòng bên trong vẫn không truyền ra âm thanh nào
Nếu không phải Bạch Nhược Y nhìn thấy đèn phòng Thẩm Đình Thâm còn sáng, hẳn cô sẽ hoài nghi trong phòng có người hay không.
Cô nhấn mấy lần, Thẩm Đình Thâm vẫn mắt điếc tai ngơ
Bạch Nhược Y cắn răng, dứt khoát đập cửa: “Thẩm Đình Thâm! Thẩm Đình Thâm, anh mở cửa ra được không, nghe em giải thích có được không?”
Bạch Nhược Y gọi mấy câu rồi nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, vẫn không có tiếng động nào
Rốt cuộc Thẩm Đình Thâm có nghe thấy mình gọi không? Bạch Nhược Y tỏ vẻ sốt ruột, giữa hai hàng mày nhíu chặt lộ ra sự uể oải, cả người cô vừa bất đắc dĩ vừa mệt mỏi
Cô lại ra sức gõ cửa chính
Bàn tay nhỏ bé vỗ vào cửa, cánh cửa lạnh bằng khiến tay cô đỏ lên.
“Anh đừng như vậy mà
Anh đã không muốn gặp em, vậy em sẽ ở ngoài đây giải thích với anh
Hôm nay xảy ra vài chuyện rất phức tạp, tóm lại em đã nợ ân tình Nhan Như Ngọc ở nhà đối diện
Cậu ấy vì em mà bị thương, buổi tối cậu ấy phải chạy deadline văn bản, không thể gõ chữ nên mới nhờ em qua đánh máy hộ một lát..
Em qua nhà cậu ấy không hề xảy ra chuyện gì cả, chỉ gõ hộ văn bản mà thôi, thật đấy!” Giọng cô ban đầu vang vọng, nhưng càng về sau càng trở nên khàn khàn
Dường như gió lạnh thổi vào người nhiều quá khiển dây thanh quản của cô chịu ảnh hưởng không nhỏ.