Quần áo vẫn còn, đêm qua Thẩm Đình Thâm không hề động vào cô
À phải, cô nhớ hình như mình ngất đi, vậy Thẩm Đình Thâm có muốn cũng không làm gì được
Hơn nữa, nói không chừng bây giờ anh còn đang giận, hoàn toàn không muốn chạm vào mình
Nghĩ thể, Bạch Nhược Y thở dài, kéo chăn trên giường và ngồi dậy.
Căn phòng rộng và các vật dụng trang trí vẫn quen thuộc như như hồi cô mới kết hôn với Thẩm Đình Thâm, ngay cả hình cưới còn được đặt trong tủ trưng bày bên cạnh.
“Không đúng, chẳng phải lần cãi nhau đó tấm hình cưới này bị ném vỡ rồi sao?” Bạch Nhược Y tò mò xuống giường, đi chân3trần đến tủ trưng bày bên cạnh
Cô cầm hình cưới lên xem
Tuy khung hình vẫn giống trước kia, nhưng cô biết đây không phải hình ban đầu
Tấm hình có dấu vết chắp vá..
Trong lòng Bạch Nhược Y như có rất nhiều kiến bò qua lại, cô không biết làm sao để hình dung tâm trạng hiện giờ
Nếu tấm hình này được ghép, vậy tức là sau khi mình và Thẩm Đình Thâm cãi nhau xong, anh đã ghép lại hình.
Tại sao anh lại ghép nhỉ? Rõ ràng lúc đó Thẩm Đình Thâm rất chán ghét mình
Chẳng phải hành động này chứng tỏ khi ấy anh đã bắt đầu thích mình sao? Vậy tại sao anh làm như không thấy Bạch thị bị phá0hủy, chẳng thèm giúp gì hết? Từ trước đến nay, Bạch Nhược Y chưa từng thực sự hiểu được Thẩm Đình Thâm.
Anh là một kẻ mâu thuẫn khiến người ta nghĩ mãi không ra
Khi bạn cảm thấy mình sắp tới gần anh ấy, hình như hiểu anh ấy một chút, bạn sẽ đột nhiên phát hiện anh ấy chẳng phải kiểu người bạn biết
“Mang giày vào.” Giọng nam lạnh lùng vang lên bên tai khiến Bạch Nhược Y vốn đang tự hỏi, sợ tới mức giật mình, trợn tròn mắt nhìn Thẩm Đình Thâm
“Muốn anh mang hộ à?” Thẩm Đình Thâm tức giận hỏi, trong lòng anh vẫn còn tức chuyện hôm qua
“Không cần không cần.” Bạch Nhược Y lập tức chạy tới5bên giường, tìm đôi dép lê rồi xỏ đàng hoàng tử tế
Sau đó cô chạy đến trước mặt Thẩm Đình Thâm, cầm hình cưới và hỏi: “Không phải tấm hình này đã bị ném vỡ lúc chúng ta cãi nhau ư? Sao bây giờ vẫn còn?”
“Đừng nhắc lại chuyện trước kia.” Thẩm Đình Thâm đưa tay ra, ung dung lấy lại hình cưới từ tay Bạch Nhược Y, lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi bỏ nó xuống ghế sofa.
“Không phải!” Bạch Nhược Y vẫn rất tò mò: “Không phải lần đó anh rất ghê tởm em à? Tại sao còn dán tấm hình đã bị xé rách đó?”
Sắc mặt Thẩm Đình Thâm đen hẳn đi, anh cau mày trừng mắt với Bạch Nhược4Y: “Rốt cuộc em muốn hỏi cái gì?“.
“Em...” Bạch Nhược Y bị Thẩm Đình Thâm hỏi thẳng, đôi mắt màu hổ phách của cô ra sức chớp chớp: “Em chỉ muốn hỏi là rốt cuộc anh thích em từ bao giờ? Sau khi ly hôn, hay lúc thấy em bên Mỹ, hoặc là khi về nước gặp em...” Ngẫm kỹ lại, hình như mục đích lần đó của Thẩm Đình Thâm rất rõ ràng, lúc nào cũng trêu chọc mình, thu hút sự chú ý của mình
Vậy rốt cuộc anh bắt đầu thích cô từ bao giờ?
Thẩm Đình Thâm làm như nghe thấy chuyện rất buồn cười, khóe mắt anh hơi cong lên, vẻ mặt âm u trước đó lóe lên tia sáng:9“Nếu anh nói rằng từ lần đầu gặp, anh đã thích em, em có tin không?” “Sao có thể chứ?” Bạch Nhược Y không kịp suy nghĩ, bật cười thành tiếng.
Cô thấy rõ rằng do mình nói những lời này mà ánh sáng trong mắt Thẩm Đình Thâm hoàn toàn biến mất
Gương mặt anh lạnh hẳn đi như vừa làm ảo thuật, nói đổi sắc mặt là đổi: “Em đã không tin, sao còn muốn hỏi?”
Thấy Thẩm Đình Thâm đổi tính, Bạch Nhược Y cũng luống cuống tay chân theo, nói chuyện kém hẳn đi: “Không, em không có ý đó
Thẩm Đình Thâm, anh đừng như vậy mà.” Cô thà rằng anh mắng mình mấy câu, tranh cãi với mình; chứ kiểu bạo lực lạnh lùng này, cô không thích chút nào
“Thôi.” Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược Y hoảng hốt, trong lòng anh cũng không chịu nổi
Hai người là đôi tình nhân, anh không muốn nhìn thấy cô sợ mình như vậy
Anh đã nghĩ xem làm thế nào để tái hôn với cô, còn cô thì không biết làm sao để sống chung với anh
Ngẫm lại quả là chuyện đáng buồn.
“Vậy anh không giận nữa ư?” Bạch Nhược Y lấy thêm can đảm, cười và nhích lại gần Thẩm Đình Thâm: “Được rồi, em biết em sai rồi
Hôm qua bởi vì cậu ta có ơn với em, em không thể từ chối mà.”
“Cho dù tình hình thể nào, em cũng không thể mặc đồ ngủ, nửa đêm chạy tới nhà người ta như vậy chứ.” Thẩm Đình Thâm cau mày, tỏ vẻ không vui nhìn Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y vui mừng, thầm nghĩ cuối cùng anh đã mở miệng
Chỉ cần đem hết lòng mình ra nói, cơn giận của anh sẽ tan ngay.
Bạch Nhược Y gật đầu liên tục như một đứa trẻ được dạy bảo, nghĩ cách để người lớn đừng giận nữa: “Được, em biết rồi
Sau này em không bao giờ làm vậy nữa, được không?”
“Không phải anh muốn quản em, nhưng mà...” Gương mặt anh tuấn của Thẩm Đình Thâm đầy vẻ bất đắc dĩ
Nói thật, cho dù hai người là tình nhân ở bên nhau, nhưng cả hai vẫn là cá thể độc lập, ai cũng cũng có thể kết giao bạn bè
mình thích, làm chuyện mình muốn làm
Thẩm Đình Thâm không biết mình gò ép như vậy có khiển Bạch Nhược Y áp lực không, vốn dĩ trong lòng cô đã có chút sợ mình
Anh chỉ muốn cùng ngồi cùng ăn với cô, không muốn đẩy vị thể mình lên quá cao.
“Em biết!” Bạch Nhược Y ra sức gật đầu: “Em biết mà, đêm qua em thật sự sai rồi, anh đừng giận nữa được không anh?”
Thẩm Đình Thâm nhếch mép, thân hình cao ngất tỏ vẻ hết cách với Bạch Nhược Y: “Nếu anh còn giận, em tưởng bây giờ em được ở phòng anh à?”
“Vậy ý anh là sao? Tức là nếu anh đang giận, cho dù em chết cóng ở ngoài anh cũng mặc kệ!” Bạch Nhược Y cười đùa, đôi mắt ánh lên ánh sáng trong trẻo.
Thẩm Đình Thâm nghiêng người qua để cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình, khẽ nở nụ cười: “Phải
Nếu em lại chọc giận anh, cho dù em chết cóng bên ngoài anh cũng chẳng thèm quan tâm.” Chuyện này sao có thể chứ? Nếu Thẩm Đình Thâm làm được tới mức đó thì đêm qua trên sân thượng, nghe thấy tiếng cô gọi nghẹn ngào, anh đã chẳng đau lòng không nguôi.