“Không cần đâu.” Bạch Nhược Y lại mỉm cười nhã nhặn từ chối ý tốt của Lý Lâm
Bởi vì cô biết, Lý Lâm xuống xe giúp mình, nói cách khác là Thẩm Đình Thâm không muốn quan tâm tới
Hơn nữa có thể trong xe đang có người phụ nữ khác
Đã không tiện thì Bạch Nhược Y cũng không muốn quấy rầy họ.
“Vậy cô chú ý an toàn nhé.” Lý Lâm cũng không muốn miễn cưỡng.
Bạch Nhược Y gật đầu, sau đó chỉnh lại túi của mình, vừa đi vừa kiểm tra đồ đạc bên trong túi, không biết mấy tên côn đồ có lấy gì không nữa.
Lý Lâm vẫn nhìn chằm chằm cho tới khi cô đi khỏi sau đó mới lên xe
“Tôi đưa anh về.” Lý3Lâm khởi động xe, nói với Thẩm Đình Thâm
Người đàn ông phía sau vẫn không hề nói chuyện
Lý Lâm quay đầu nhìn lại, phát hiện Thẩm Đình Thâm đã nhắm mắt, đang nghỉ ngơi
Trái tim anh thật lớn quá, bạn gái thì bị người qua đường trêu chọc, mà bản thân lại không hề để tâm đến.
“Đúng rồi.” Lý Lâm nhìn chằm chằm vào Thẩm Đình Thâm: “Hôm nay là lễ tình nhân.”
Lông mày của Thẩm Đình Thâm khẽ nhíu chặt lại: “Cái gì?” “Hôm nay là lễ tình nhân.” Lý Lâm nói lại lần nữa, trong ấn tượng của Lý Lâm, Thẩm Đình Thâm chưa từng tổ chức lễ tình nhân với ai cả
Thứ nhất anh chưa từng để tâm tới ai cả, người anh quan0tâm chỉ có mình Bạch Nhược Y
Vất vả lắm hai người mới tới được với nhau, đây là lễ tình nhân đầu tiên của hai người, nhưng họ lại cãi nhau như vậy.
Thẩm Đình Thâm nhìn qua cửa kính xe, liếc mắt nhìn thấy trên tòa cao ốc có hình ảnh hoạt động lễ tình nhân, những bông hoa hồng được thiết kế đặc sắc sáng lấp lánh, như chọc vào mắt Thẩm Đình Thâm.
Lý Lâm nghĩ không hề sai chút nào, Thẩm Đình Thâm chưa từng có lễ tình nhân nên không hề để tâm tới những thế này
Thế nhưng Thẩm Đình Thâm cũng hiểu, đối với con gái lễ tình nhân quan trọng tới mức nào.
Nó mang ý nghĩa là muốn nhận được tấm chân5tình của người bạn trai, muốn tạo ra một ngày đáng nhớ của riêng hai người.
Lý Lâm nhìn thấy Thẩm Đình Thâm hơi dao động, lại nói thêm: “Tôi không biết giữa anh và cô Bạch xảy ra chuyện gì, nhưng nếu hai người đều cứng rắn như vậy mà bỏ lỡ lễ tình nhân đầu tiên, không phải là quá đáng tiếc sao? Anh nghĩ mà xem, nếu sau này anh vẫn muốn chung sống với cô Bạch, vậy những lễ tình nhân năm sau sẽ đều nhớ tới lễ tình nhân đầu tiên không hề vui vẻ gì, vậy lễ tình nhân sau này còn có ý nghĩa gì nữa?”
Lời nói của Lý Lâm không phải lấy tư cách là thư ký của Thẩm Đình4Thâm
Họ đã vất vả lắm mới tới được với nhau, anh ta chỉ giống như một người anh lớn mà nói với Thẩm Đình Thâm mà thôi
Lúc trẻ tuổi, không ai muốn nhận sai, luôn cho tự tôn của mình là cao nhất
Thẩm Đình Thâm ngồi ở ghế sau, đôi mắt đen láy ánh lên, hình như đang suy nghĩ kỹ lưỡng về lời nói của Lý Lâm
Bình thường trong công việc, Lý Lâm cũng không phải người nói nhiều tới vậy
“Cô ấy đi đường nào?” Thẩm Đình Thâm không phải không giữ được bình tĩnh, anh không muốn sau này đều nhớ lại lễ tình nhân bị bỏ lỡ này, anh chỉ muốn lưu lại cho Bạch Nhược Y những hồi ức tốt đẹp nhất
Lý Lâm9thở dài, giơ tay chỉ theo hướng mà Bạch Nhược Y đi khỏi: “Bên đó, tôi thấy anh nên nhanh lên, cô ấy đã đi được một lúc rồi.” Thẩm Đình Thâm mở cửa xe, môi mỏng cong lên: “Chân cô ấy ngắn vậy làm sao có thể đi xa được chứ.” Tiếng nói vang lên trong xe khiển Lý Lâm bật cười, anh ta nhìn bóng dáng Thẩm Đình Thâm nhanh chóng biến mất trên đường
Ngoài miệng thì nói chân cô ngắn, nhưng Thẩm Đình Thâm vẫn lo lắng đuổi theo Bạch Nhược Y, đây là điển hình của việc trong nóng ngoài lạnh.
Còn Bạch Nhược Y muốn về nhà sớm, nên không biết từ lúc nào đã tới một tiệm bán đồ lưu niệm lúc ban sáng
Cố vốn không để ý thấy cô gái phát tờ rơi đã giơ tay ra, chắn đường mình
Bạch Nhược Y nhìn thấy cánh tay ấy, lông mày khẽ nhíu lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô ta: “Làm gì vậy?” “Hồi chiều chị đã đồng ý với em chuyện gì chị quên rồi sao?” Cô gái ấy chớp mắt, cô ta gắn mi giả nên trong đôi mắt rất to
Bạch Nhược Y khẽ cười, cô gái này thật sự quá nhiệt tình nhưng cũng quá mù quáng
“Tôi không quên.” Bạch Nhược Y giữ chặt túi xách, nhìn người con gái đó, vô cùng thiếu kiên nhẫn
Mặc dù là hoạt động của lễ tình nhân, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy phiền phức! “Chẳng lẽ cô không nhìn thấy là tôi không có bạn trai sao? Một mình tôi thì tham gia hoạt động sao được?” Bạch Nhược Y rất khó chịu, hôm nay thật sự là quá phiền phức! Cho nên giọng của cô cũng vô cùng tức giận: “Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy ai như cô, chiều thì cứ đòi phát tờ rơi cho tôi cũng coi như xong, chẳng lẽ cô không thấy tôi đang bực mình muốn chết? Còn nữa, nếu tôi có bạn trai, anh ta sẽ để tôi đi một mình trong đêm sao? Bây giờ tôi phải đi cùng anh ta mới đúng, chứ không phải một thân một mình trên đường rồi bị cô cản lại! Rõ chưa?”
Cô nói khá to, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô biết tùy tiện trút giận lên người khác là một hành động vô cùng kém cỏi, nhưng cô gái này này quá phiền phức, cô không muốn nói nhiều cũng không được.
Bạch Nhược Y bắt đầu thở gấp, trong lòng trào dâng những cảm xúc phức tạp, nhanh chóng xóa bỏ những lý trí còn sót lại cuối cùng.
Đương nhiên cô gái ấy thấy Bạch Nhược Y nói vậy nên vô cùng sợ hãi, không biết nên nói gì nữa.
Bạch Nhược Y thở dài, nói một cách dịu dàng hơn: “Xin lỗi, bây giờ tâm trạng của tôi rất kém, tóm lại là tôi không có bạn trai, không thể tham gia hoạt động của tiệm cô, xin lỗi.”
Nói xong Bạch Nhược Y giơ tay đẩy cô ta ra, định đi về phía trước
Nhưng khi cô đẩy tay đối phương, thì cánh tay đó không hề nhúc nhích, giống như kiểu không muốn cô rời đi vậy.