“Cảm ơn.” Bạch Nhược Y bỏ bức ảnh vào trong túi, sau đó xoay người nhìn Thẩm Đình Thâm đang đứng nguyên tại chỗ: “Đi thôi, cũng đã trễ rồi.” “Ừm.” Thẩm Đình Thâm đi theo sau lưng Bạch Nhược Y, hai người đi cùng nhau ra khỏi tiệm bán quà lưu niệm
Bạch Nhược Y ôm con gấu bông trắng đi, dưới ánh đèn đường, bóng cô kéo dài trông thật đáng yêu, giống như có thêm một cô bé xuất hiện vậy
Thẩm Đình Thâm nhàn nhã đi sau lưng cô.
Nhìn thấy con gấu kia quá lớn, Bạch Nhược Y ốm mà đi lại khó khăn, anh định nói để anh cầm giúp em.
Dường như Bạch Nhược Y nhận ra ý định của Thẩm Đình Thâm nên nghiêng đầu qua, nhét con gấu bông vào trong tay anh
Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia nở3nụ cười dịu dàng thỏa mãn: “Ừm, con gấu bông này em giành lấy để tặng cho anh đó.”
Thẩm Đình Thâm dùng một tay cầm con gấu bông, nhướng mày nhìn Bạch Nhược Y: “Cho anh?” Một người đàn ông như anh mà em tặng con gấu bông này làm gì? Bạch Nhược Y rất nghiêm túc gật đầu, cổ cầm bức ảnh trong túi lấy từ chủ tiệm lúc nãy ra, cảm giơ lên: “Anh xem, em lấy bức ảnh này, còn anh lấy con gấu bông trắng nhé!” “Nhưng..
anh lấy con gấu bông này làm gì?” Thẩm Đình Thâm cười giơ tay xoa đầu gấu bông, bộ lông xù của nó sờ tới sờ lui thấy thật thoải mái.
Vừa nói xong câu đó, Thẩm Đình Thâm đột nhiên nhớ ra, trước đó chờ đợi kết quả bỏ phiếu, dáng vẻ cô lo lắng0nhất định phải lấy được phần thưởng này, anh lập tức hỏi: “Ngay từ lúc đầu em đã muốn lấy phần thưởng để tặng anh sao?”
“Đúng rồi!” Bạch Nhược Y cười, nụ cười pha lẫn một chút ngốc nghếch mà lại thêm mấy phần hài hước: “Lễ tình nhân vui vẻ.” Cô chỉ muốn có một kỷ niệm đẹp đẽ, vì vậy đối với cô, bức ảnh chính là món quà tuyệt nhất mà mình nhận được trong ngày hôm nay
Nói đúng ra, Thẩm Đình Thâm cùng mình tham gia hoạt động cũng đã khiến cô rất vui vẻ
Tay kia của Thẩm Đình Thâm nhàn rỗi giơ ra ôm lấy bả vai Bạch Nhược Y.
Sau đó Bạch Nhược Y còn chưa kịp phản ứng, đã thấy khuôn mặt điển trai của Thẩm Đình Thâm phóng đại trước mặt, bên môi hơi lạnh.
Anh không định hôn5sâu, chỉ hôn như chuồn chuồn chạm nước, con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh sáng: “Cảm ơn em, lễ tình nhân vui vẻ.”
Bạch Nhược Y cúi đầu xuống, giơ tay lau nhẹ khóe môi, giống như có chút thẹn thùng.
Đợi đến lúc cô bình tĩnh ngẩng đầu lên, gương mặt cô đã trở lại tự nhiên, cô trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm: “Anh đừng tưởng hôm nay cùng em tham gia hoạt động thì chuyện lúc trước của chúng ta em sẽ bỏ qua! Anh mau thành thật nói cho em biết, anh có làm gì với Minh Giản không hả?”
Thẩm Đình Thâm nghe xong lời này của Bạch Nhược Y liền bật cười: “Sao vậy? Hóa ra em vẫn để ý chuyện anh ở cùng với người phụ nữ khác sao?”
“Đừng có mà cười ha ha với em, anh mau nói cho4em biết anh đã làm gì với Minh Giản hả!” Bạch Nhược Y phồng má, dáng vẻ bạn gái nhỏ tức giận này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trước mặt Thẩm Đình Thâm: “Anh thật sự quá đáng rồi đó, vì giận em mà lại làm ra chuyện như vậy!” “Em còn chưa nói cho anh biết, nửa đêm hôm đó em xuất hiện ở nhà hàng xóm là sao?!” Nếu Bạch Nhược Y đã muốn lật lại nợ cũ, vậy anh cũng sẽ lật lại
Vốn từ đầu là Bạch Nhược Y giấu giếm với anh trước, hơn nữa còn khiến anh tức chết, vậy mà cô chẳng để ý.
“Em...” Bạch Nhược Y trừng mắt, nghĩ thầm sao nói tới nói lui, lại vòng trở về chuyện xảy ra hôm đó rồi
Cô nhếch miệng, nếu còn tranh luận tiếp, sợ là lại cãi nhau,9cho nên đành đầu hàng trước: “Những việc này đã qua rồi, chúng ta đừng ai nhắc lại chuyện cũ nữa được không?” Cô đã cho Thẩm Đình Thâm một bậc thang rồi, nên anh cũng thuận theo mà bước xuống: “Được thôi.” “Vậy đi nào.” Bạch Nhược Y chỉnh lại quần áo, sau đó đi qua cạnh Thẩm Đình Thâm, hai người chậm rãi đi đến khu nhà ở của Bạch Nhược Y
Thẩm Đình Thâm chuyển con gấu bông qua tay khác, vừa đi đường vừa nói chuyện phiếm với cô: “Nếu hôm nay anh không theo đến, để em một mình quay về như vậy, cuối cùng chúng ta sẽ thế nào đây?”
Bạch Nhược Y nghe thấy câu hỏi này, trong lòng bỗng dao động
Nếu hôm nay Thẩm Đình Thâm không chịu yếu thể trước, nói thật ra thì, hôm nay sẽ ra sao
Nhất định sẽ làm tâm trạng Bạch Nhược Y kém vô cùng, sau đó đến tối cô lại khó ngủ cho xem.
Sau đó thì...
Bạch Nhược Y bỏ hai tay vào túi áo, lúc cô có cảm giác không an toàn đều sẽ vô thức làm động tác này
Ánh mắt cô rũ xuống, dường như không muốn trả lời vấn đề này của Thẩm Đình Thâm, nhưng vẫn mở miệng nói: “Anh chưa từng nghe qua câu này sao, nếu tích lũy đủ sự thất vọng, tự nhiên sẽ rời khỏi thôi?”
Vừa dứt lời, cô lập tức cảm giác được người bên cạnh dùng sức tóm cổ tay mình, sau đó bá đạo ôm cô vào lòng: “Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, em đừng rời khỏi anh.” Giọng nói của anh mạnh mẽ nhưng không có chút chất vấn nào, âm thanh trầm thấp
Giọng nói ấy truyền vào tai Bạch Nhược Y, khiến trái tim luôn nghĩ lung tung kia của cô chợt nhảy lên
Hơi ấm từ tay anh truyền vào gan bàn tay khiến cả người cô đều thấy ấm áp.
“Nhưng tóm lại anh vẫn cứ hết lần này đến lần khác khiến em thất vọng.” Bạch Nhược Y hơi nghiêng đầu qua, không muốn để Thẩm Đình Thâm nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình.
Mỗi lần Thẩm Đình Thâm tạo cho cô cảm giác tin cậy và có thể ỷ lại, thì sau đó anh cũng sẽ vô duyên vô cớ bắt đầu lạnh lùng với cô
Giống như một người lưu lạc lâu trên biển, không nơi nương tựa, thật vất vả mới thấy có thuyền đến đón mình, vô cùng vui vẻ chờ mong thuyền đến
Nhưng khi thuyền đến gần, lúc cô ôm tâm trạng vui vẻ muốn lên thì thuyền chợt mất phương hướng, chuyển hướng ra sau lưng cô, để cô lẻ loi một mình trên biển rộng bao la.
Cái cảm giác vừa lên thiên đường đã bị ném mạnh xuống địa ngục thật sự rất khó tiếp nhận
Chẳng bằng ngay từ đầu, đừng cho cô hi vọng và chờ mong.