Bạch Nhược Y lắc đầu, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã sắp một tiếng rồi
“Chị Kỷ, chúng ta nên về công ty đã!” Bạch Nhược Y chắc chắn mình không có vấn đề gì, những tấm kính đó là kính cường lực, vỡ vụn ra thành hạt nhỏ, không hề tổn thương tới cô.
Chỉ giống như mưa đá mà thôi, đập vào đầu hơi đau một chút
“Chị Kỷ?” Người phụ nữ ôm Đại Phúc nhìn chằm chằm Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y gật đầu, đang định nói chuyện thì điện thoại trên tay vang lên
Cô cúi xuống xem mới biết là Bạch Kiến gọi tới, Bạch Nhược Y nhún vai tưởng Bạch Kiến gọi thúc giục
Cô nhận điện thoại, lên tiếng: “Ba, con đã đón được người rồi, nhưng có chút chuyện nên về muộn, bây giờ sẽ về3ngay.” Bạch Kiến kinh ngạc nhìn lại, Kỷ Lệ Thanh đang ngồi bên cạnh ông mà: “Con đón được người rồi?” Bạch Nhược Y không phải là đứa trẻ thích nói dối, nhưng Kỷ Lệ Thanh đang ngồi bên cạnh Bạch Kiến, vậy Bạch Nhược Y đón ai? “Đúng vậy, con đã đón được chị Kỷ rồi.” Bạch Nhược Y nói, nhìn người phụ nữ này ăn mặc không hề khác với trong hình là bao
Nhưng cô không hề chú ý tới, gương mặt dù không khác mấy nhưng thiết kế ở cổ tay áo có sự khác biệt khá lớn
Trên ảnh Kỷ Lệ Thanh không để lộ ống tay nên Bạch Nhược Y nhận nhầm người cũng là chuyện bình thường
Người phụ nữ ôm Đại Phúc cúi đầu cười, có lẽ chị ta đã hiểu cô gái này nhận nhầm0mình nên nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Cô à, tôi không phải chị Kỷ.” “Hả?” Bạch Nhược Y hét lên, nhìn chằm chằm vào quần áo trên người chị ta.
Bạch Kiến cũng nghe thấy tiếng người phụ nữ ấy, giờ mới hiểu được ra chuyện gì, cười một cách bất đắc dĩ: “Cô Kỷ đã tự tới công ty mình từ lúc máy bay hạ cánh, ba nói là bảo con đi đón mà sao cô ấy lại tới đây một mình, hóa ra là con nhận nhầm người.”
“Hả?” Bạch Nhược Y cười xấu hổ: “Vậy ba gặp cô Kỷ thì xin lỗi giúp con một tiếng, con nhìn thấy một người phụ nữ có áo choàng rất giống của cô Kỷ nên con tưởng đó là cô ấy.” “Được rồi, ba đã xin lỗi giúp con rồi, cô Kỷ cũng5rất dễ nói chuyện, không hề tức giận, con về công ty đi, rồi tự mình xin lỗi cô Kỷ.” Bạch Kiển cười, vô cùng yêu chiều đứa con gái ngốc nghếch này
“Vâng vâng, vậy con về ngay đây.”
Bạch Nhược Y tắt điện thoại, lúng túng nhìn người phụ nữ kia
Đại Phúc trong lòng chị ta nhìn cô chằm chằm, Bạch Nhược Y cười một cách bất đắc dĩ, vuốt ve đầu Đại Phúc: “Nhưng dù thế nào đi nữa, hôm nay cứu được một chú chó nhỏ, tôi vẫn rất vui.”
“Cô à, tôi có thể hỏi cô tên gì không?” Người phụ nữ nghe thấy nội dung cuộc gọi, biết là Bạch Nhược Y phải nhanh chóng quay về công ty: “Nếu tiện thì lưu lại cách liên lạc, có thời gian tối muốn mời cô một bữa cơm, để4cảm ơn cô.” Chị ta nói xong, Đại Phúc trong lòng chị ta như cũng hiểu ý, tỏ vẻ đồng ý, vui vẻ sủa lên vài tiếng
Giống như đang muốn nói đúng vậy đúng vậy, có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm.
“Việc này...” Bạch Nhược Y hơi khó xử, những tưởng đó là chị Kỷ mới cứu Đại Phúc giúp chị ta.
Không ngờ chị ta chỉ là một người qua đường, hơn nữa bây giờ lại muốn cảm ơn mình
Nhưng mình cũng không hề tốt bụng tới vậy, bữa cơm đó cô nhận không nổi
Cho nên Bạch Nhược Y hơi do dự, vẫn lắc đầu: “Không cần đâu, tôi chỉ tiện tay thôi, nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Nói xong Bạch Nhược Y dứt khoát bước đi.
Người phụ nữ kia từ từ đi theo sau cô, đôi mắt ánh lên
Khi9chị ta bước ra lại thấy Bạch Nhược Y đang đứng chờ taxi ở sảnh.
“Tôi đưa cô đi.” Người phụ nữ ấy bước tới bên cạnh Bạch Nhược Y, thần thái của chị ta khi đứng cạnh cô vô cùng nhã nhặn, cao quý.
So với tâm trạng lúc lo lắng Đại Phúc rơi xuống như thể là hai người khác nhau vậy
Không đợi Bạch Nhược Y lên tiếng, một chiếc xe sang trọng đã tiến tới
Có hai người áo đen bước xuống xe, nhận lấy ví da của chị ta, người còn lại cầm hộ túi xách cho Bạch Nhược Y
“Không..
tôi, không cần đâu!” Bạch Nhược Y muốn từ chối, cô không muốn làm phiền người khác
Người phụ nữ ấy khẽ cười, ánh mắt vô cùng thần bí, khiến Bạch Nhược Y nhớ tới Thẩm Đình Thâm: “Lên xe đi, dù cô không muốn tôi cảm ơn vì đã cứu mạng Đại Phúc, thì chí ít cũng cho tôi tiễn cô một đoạn chứ, đừng đánh mất cơ hội của tôi.”
Nghe giọng điệu của chị ta, Bạch Nhược Y cũng cảm thấy nếu mình tiếp tục từ chối thì không biết lễ phép: “Vậy được, cảm ơn chị.”
Cuối cùng Bạch Nhược Y vẫn lên chiếc xe của người phụ nữ ấy
Cô ngồi vào chỗ rộng rãi ở ghế sau, vị trí hai bên rộng tới mức đủ cho hai người nằm nghỉ, trong xe sực mùi nước hoa rất dễ chịu
“Tôi có thể hỏi một chút về tên tuổi của chị không?” Bạch Nhược Y rất tò mò, thành phố H sao lại có người như vậy chứ
Nếu có thì chắc chắn Bạch Nhược Y có thể nhìn thấy trên báo hoặc là ở chỗ Thẩm Đình Thâm rồi
“Tên tuổi của tôi ư?” Người phụ nữ che miệng cười: “Tôi không có tên tuổi gì, chỉ là một người phụ nữ có tiền nhàn rỗi, lần này đến thành phố H để kinh doanh thôi, tôi là Đào Nguyệt.” “À.” Bạch Nhược Y gật đầu, những vấn đề sâu xa hơn cô không thể hỏi nhiều thêm: “Cảm ơn chị đã đưa tôi về công ty.”
“Cô lại không hề biết chút phép tắc nào hết.” Người phụ nữ ấy nói vậy nhưng lại không hề có ý trách móc Bạch Nhược Y.
“Không có phép tắc sao?” Bạch Nhược Y hơi kinh ngạc, nghĩ chị ta nói về chuyện nhận nhầm người ở sân bay nên cô cười xấu hổ: “Bởi vì quần áo của chị và cô Kỷ hơi giống nhau, nên tôi mới nhận nhầm người, thật sự xin lỗi.”