Nhưng những vấn đề này đều do người khác cố tình làm ra, tất cả các hạng mục đó đều không thể xoay chuyển được nữa.” “Ba.” Bả vai Bạch Nhược Y theo tiếng gọi này như sụp xuống, cảm xúc trong mắt cô tán loạn, “Con biết Bạch thị là tâm huyết cả đời của ba, sáu năm trước Bạch thị phải đóng cửa như thế nào, bây giờ ba vất vả bao nhiêu mới gây dựng lại được Bạch thị, con không muốn nhìn nó sụp đổ.” “Không sao cả.” Mặc dù giọng của Bạch Kiển khá thản nhiên, nhưng sự không cam lòng trong mắt đã bán đứng ông, “Chỉ cần các con ở bên cạnh, Bạch thị...
có mất cũng được.” Bạch Nhược Y biết3Bạch Kiển không cam lòng, nhưng bây giờ cũng không phải lúc vạch trần ông, Bạch Nhược Y khẽ mỉm cười, “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ba về trước đi, con xem lại những thứ này một chút, lát nữa con về.” “Được.” Bạch Kiển gật đầu, “Con cũng về sớm đi, đừng về muộn quá.” “Vâng.” Sau khi Bạch Kiến đi, Bạch Nhược Y ngồi ngây người trong công ty hai tiếng đồng hồ, khi nhìn đồng hồ đã là hơn ba giờ sáng.
Thế nhưng đã hơn ba ngày rồi mà Bạch Nhược Y vẫn không nghĩ ra được cách gì.
Cô rời khỏi công ty, gió đêm mùa Thu mang theo hơi lạnh thổi lên khuôn mặt mệt mỏi của cô, khiến cơn buồn ngủ2cũng tán đi nhiều.
Gạch lát dưới chân có sự thay đổi, Bạch Nhược Y mới ý thức được mình đã đi đến cổng một khu chung cư.
Đây không phải là khu chung cư Bạch Nhược Y ở, mà là một khu chung cư cũ, nơi Bạch Nhược Y từng gặp Thẩm Đình Thâm.
Cô ngước mắt nhìn lên, trong khu chung cư vẫn có rất nhiều người, nhưng trời đã quá khuya, chỉ còn một số cửa sổ là có ánh đèn.
Cũng được, về nhà mình nghỉ ngơi một đêm cũng tốt.
Thế nhưng trong lòng cô có một giọng nói khác vang lên, âm thanh kia theo bước chân cô ngày càng lớn hơn.
Có khi nào Thẩm Đình Thâm cũng ở trong nhà cô không? Không3thể nào, bây giờ anh hận cô như vậy, sao có thể đến căn hộ cũ của cô? Khóe miệng cô hơi nhếch lên, vì chút mong chờ vừa thoáng xuất hiện trong lòng mà tự giễu mình.
Trong nháy mắt, cô đã về đến nhà.
Lần này có không vội vàng trở lại phòng mình, mà bật hết đèn trong nhà lên, ngoại trừ phòng ngủ của mình thì đều ngó qua từng ngóc ngách trong căn nhà, Quả nhiên không có người, Bạch Nhược Y vứt túi lên ghế sofa, sau đó mới chậm rãi bước đến phòng mình.
Vừa mở cửa ra, cánh tay còn chưa chạm đến công tắc đèn ở bên cạnh, hai cánh tay mạnh mẽ đã chặt tay cô, sau đó nhanh chóng đóng9chặt cửa phòng lại.
Cơ thể Bạch Nhược Y bị ép lên cửa phòng, hai cánh tay dùng sức chống hai bên đầu cô, nương theo ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, Bạch Nhược Y nhìn rõ khuôn mặt người trước mặt.
Cô đưa tay vuốt mấy sợi tóc rối trên trán, con ngươi màu hổ phách dưới ánh sáng của ánh đèn đường, lóe lên những tia sáng mơ hồ.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong không trung một vầng trăng đơn lẻ trông thật tiêu điều lạnh lẽo.
Cô cúi đầu cố độc đi trên vỉa hè, hai tay ôm lấy mình, nhìn từng ô gạch trên lối đi, bước từng bước, đầu óc trống rỗng.
Cô không biết mình đang nghĩ gì, dường như đang suy nghĩ3quá nhiều thứ, lại như không suy nghĩ bất cứ điều gì cả.
Cô chỉ nhìn từng viên gạch dưới chân, bước đi từng bước, chỉ đơn giản như thế, cứ đặt chân xuống bước đi là được.
Trong nháy mắt, cô đã về đến nhà.
Lần này có không vội vàng trở lại phòng mình, mà bật hết đèn trong nhà lên, ngoại trừ phòng ngủ của mình thì đều ngó qua từng ngóc ngách trong căn nhà, Quả nhiên không có người, Bạch Nhược Y vứt túi lên ghế sofa, sau đó mới chậm rãi bước đến phòng mình.
Vừa mở cửa ra, cánh tay còn chưa chạm đến công tắc đèn ở bên cạnh, hai cánh tay mạnh mẽ đã chặt tay cô, sau đó nhanh chóng đóng chặt cửa phòng lại.
Cơ thể Bạch Nhược Y bị ép lên cửa phòng, hai cánh tay dùng sức chống hai bên đầu cô, nương theo ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, Bạch Nhược Y nhìn rõ khuôn mặt người trước mặt.
Cho dù đứng ngược sáng, khuôn mặt và dáng người rõ ràng của anh vẫn khiến tim cô đập thình thịch, mùi nước hoa và mùi hương nam tính trên người anh khiến Bạch Nhược Y thoáng hoảng hốt, dường như trở lại năm năm trước.
Một cơn gió thổi từ cửa sổ vào trong phòng, khiến Bạch Nhược Y lạnh cả người, cũng giúp cô tỉnh táo lại.
Khuôn mặt với ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn chau lại, cô biết bây giờ Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy nét mặt cô.
“Anh muốn làm gì?” Bạch Nhược Y vừa lạnh lùng nói vừa đẩy Thẩm Đình Thâm ra.
Có đôi khi, cô thật sự nghi ngờ, loạt hành động lưu loát của anh từ kéo lấy cô đóng cửa ép cô vào cánh cửa không hề giống một người bị mù.
Đẩy ra không được, dùng lực cả hai tay cũng không đẩy nổi.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì!” Bạch Nhược Y gục đầu, “Anh Thẩm, đây là nhà của tôi, tôi đã mua lại căn phòng này, bây giờ chúng ta đã không còn liên quan gì nữa, phiền anh đừng đến đây nữa, trả lại chìa khóa nhà cho tôi, cảm ơn.” Bây giờ Bạch Nhược Y không muốn nói thêm điều gì về công ty với Thẩm Đình Thâm nữa, cũng không muốn cần xin Thẩm Đình Thâm tha cho Bạch thị nữa, dù sao cho dù Bạch Nhược Y có nói gì, cũng không giải thích được gì cả, cho nên cô cũng không muốn xin Thẩm Đình Thâm nữa.
Mà đối với Thẩm Đình Thâm, Bạch Nhược Y cách anh gần như thế, khiến anh có thể ngửi thấy rõ mùi hương thơm ngát trên người cô, khiến cổ họng của anh hơi giật giật.
Đã năm năm anh không chạm vào phụ nữ, hiện giờ người phụ nữ anh ngày đêm mong nhớ đang đứng trước mặt anh, khiến trái tim bồn chồn càng đập mạnh hơn.
Người phụ nữ này rõ ràng đã phản bội anh, đáng lẽ anh phải hận có thật nhiều mới đúng, vì sao vẫn có phản ứng này đối với cô! Thật đáng chết!