Nếu dùng để đánh và lấy mạng người, nó đứng nhất thiên hạ.
Nhưng xét về khắc cốt ghi tâm, nó không sắc bén bằng em.
Thẩm Đình Thâm dập tắt tàn thuốc, ra khỏi phòng tắm.
Bạch Nhược Y, tôi nhất định phải cho em biết tay.
Đau khổ giống như lan ra từ trong giấc mơ, không chân thật, nhưng lại rất rõ ràng.
Thẩm Đình Thâm ơi Thẩm Đình Thâm, tên oan gia này! Hôm đó Bạch Nhược Y nằm dài cả ngày trên giường.
Ngày hôm sau khi rời giường, hai chân cô vẫn nhũn ra, suýt nữa là quy thẳng xuống đất.
Mà Thẩm Đình Thâm lại giống như chẳng có việc gì, chẳng qua đến bữa cơm thì bảo phục vụ khách sạn đưa lên, cả ngày không truyền nước.
Hôm nay là ngày3anh phải đến bệnh viện tái khám lần nữa.
Theo lý mà nói, bây giờ Thẩm Đình Thâm đã làm chuyện xấu trái với ý muốn của cô, nhưng mà...
Bạch Nhược Y bất đắc dĩ thở dài, thôi bỏ đi, không có gì to tát, chỉ là lợi cho tên Thẩm Đình Thâm hèn hạ này, luôn tự cho mình là đúng, hoàn toàn coi thường cảm xúc của người khác.
Bạch Nhược Y hận không thể tát anh một phát chết hắn, cơ mà...
cô không đánh lại được, thật xấu hổ.
Trong đầu có một vạn con ngựa lao rầm rầm qua, Bạch Nhược Y muốn hét to lên để xả sự bực bội và khó chịu trong lòng, nhưng trong cổ họng như bị cái gì bịt kín, không hết được.
Để em biết,2tôi mới là người quan trọng nhất.
Thẩm Đình Thâm giữ Bạch Nhược Y ở trên giường, Bạch Nhược Y cắn môi, đã hết sức lực để phản kháng.
Thẩm Đình Thâm hít một hơi, bàn tay mạnh mẽ mơn trớn làn da Bạch Nhược Y, cảm xúc rung động dâng trào, bất kể là Bạch Nhược Y, hay là Thẩm Đình Thâm.
Cảm giác đặc biệt khác lạ, lúc này cơn khó chịu bị đè nén được giải phóng hoàn toàn, đó là sự xúc động từ tận trong tim, không phải tất cả đều là thôi thúc của ham muốn, nó có tình yêu thật say đắm, từ từ chảy xuôi trên da thịt.
Bạch Nhược Y ngượng ngùng lắc đầu, cố gắng không nghĩ về những điều đáng xấu hổ.
Thẩm Đình Thâm ơi Thẩm Đình3Thâm, tên oan gia này! Hôm đó Bạch Nhược Y nằm dài cả ngày trên giường.
Ngày hôm sau khi rời giường, hai chân cô vẫn nhũn ra, suýt nữa là quy thẳng xuống đất.
Mà Thẩm Đình Thâm lại giống như chẳng có việc gì, chẳng qua đến bữa cơm thì bảo phục vụ khách sạn đưa lên, cả ngày không truyền nước.
Hôm nay là ngày anh phải đến bệnh viện tái khám lần nữa.
Bạch Nhược Y dậy sớm thu dọn đồ đạc rồi đứng ở cửa chờ Thẩm Đình Thâm dậy.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Đình Thâm cũng dậy.
Khác với trước đây, Thẩm Đình Thâm tự mình mặc âu phục.
Sự thật chứng minh rằng cho dù hai mắt Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy, anh mặc quần áo vẫn bình thường.
Bạch Nhược Y đứng ở9cửa, nghiêng người nhìn Thẩm Đình Thâm mặc quần áo một cách chăm chú, cô nhìn anh thắt dây lưng dưới ánh nắng, lúc anh dùng một bàn tay cài nút thắt, thậm chí cô còn cảm thấy rất tuấn tú.
Không được, không được, mày suy nghĩ cái gì vậy? Bạch Nhược Y lập tức lắc đầu, làm cái suy nghĩ đáng sợ này của mình biến mất.
Đáng lẽ cô vẫn đang giận Thẩm Đình Thâm, sao còn có thể mê mẩn sắc đẹp của anh? Không được không được, Thẩm Đình Thâm chính là một kẻ khốn nạn! Dù sao hết mấy tháng chăm sóc này rồi cô sẽ mặc kệ anh, sẽ không còn bất cứ giao thoa gì với anh nữa.
Cho nên mặc kệ thế nào, Bạch Nhược Y đã không3thèm nghĩ đến việc làm hòa với Thẩm Đình Thâm nữa, bởi vì Thẩm Đình Thâm thật sự là rất quá đáng.
Thẩm Đình Thâm đi tới cửa, Bạch Nhược Y giơ tay đến trước mặt anh, anh chỉ túm lấy cổ tay áo của cô bằng hai ngón tay.
Bất giác, khoảng cách của hai người lại xa cách hơn rất nhiều, một bức tường thật dày chắn giữa họ, hơn nữa chẳng ai trong hai người muốn giơ tay đẩy để nó.
Cứ để mặc bức tường như vậy đi, càng ngày càng dày cũng tốt.
Tới bệnh viện, bác sĩ Diệp vẫn chờ ở cửa từ rất sớm.
Đây là bệnh viện trong top ba của khu vực, rất lớn, các cơ sở vật chất phần cứng đầy đủ hết, có đủ các khoa, từ phân khu ngoại khoa như mắt, tai mũi họng, da liễu vân vân, nội khoa cũng phân chia rất chi tiết, điều này làm cho Bạch Nhược Y hơi buồn phiền, bệnh viện lớn như vậy, nên đi đâu tìm bác sĩ phù hợp đây.
Thật ra Bạch Nhược Y đã lo lắng thừa, cô tưởng là bản thân mình bị bệnh đi bệnh viện, còn cần đi khắp nơi tìm bác sĩ hay sao? Sự nghèo túng đã hạn chế suy nghĩ của cô.
Lúc Bạch Nhược Y vừa mới đỡ Thẩm Đình Thâm xuống xe, bác sĩ Diệp đã sải bước dài đi tới, kéo thẳng Thẩm Đình Thâm vào trong, thậm chí cũng không nói một câu nào với Bạch Nhược Y.
Bác sĩ Diệp rất nhiệt tình với Thẩm Đình Thâm, mặt mày tươi cười, đôi mắt nhỏ lộ rõ sự tham lam đối với tiền tài, giống như Thẩm Đình Thâm là một ngọn núi vàng sống sờ sờ trước mặt, hơn nữa là kiểu rất dễ cướp lấy.
Bạch Nhược Y không kìm được thầm thở dài, cảm thấy tất cả những kẻ có tiền đều không quan tâm đến tiền, tất cả những kẻ có tiền đều là người giàu ngốc nghếch lắm tiền, chưa bao giờ so đo tiêu tiền nhiều hay ít, chỉ chú ý làm mình vui vẻ.
Cô cũng muốn có người bạn như vậy, ra tay rộng rãi, có thể cứu tế người nghèo giống có một chút.
Bác sĩ Diệp cũng không thèm liếc mắt ngó Bạch Nhược Y, lập tức đi đến trước mặt Thẩm Đình Thâm, nhiệt tình giơ hai tay lên, vẻ mặt hào hứng nhìn Thẩm Đình Thâm, vui sướng nói, “Anh Thẩm, lần trước tôi kể với anh về việc chữa trị của bệnh nhân kia, anh còn nhớ không?” “Đương nhiên.” Khuôn mặt Thẩm Đình Thâm như núi băng nghìn năm, không nhìn ra bất kỳ vui giận gì, “Chẳng phải bởi vì bệnh nhân kia nên anh mới nói với Cố Thần Trạch rằng đôi mắt của tôi có thể chữa khỏi hay sao? Sao the?” “Hôm nay bệnh nhân đó tới tái khám.” Bác sĩ Diệp vốn không thèm để ý thái độ lạnh nhạt của Thẩm Đình Thâm, vẫn phấn khởi nói, “Bây giờ mắt của anh ta cực kỳ tốt, không có bất cứ di chứng gì.
Tôi nghĩ mấy tháng sau, đôi mắt của anh Thẩm khỏi hẳn rồi cũng sẽ tốt như vậy.” Bởi thế, khóe miệng Thẩm Đình Thâm mới hơi nhếch lên một độ cong, “Lần kiểm tra này sẽ cho ra kết quả gì?” “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này làm kiểm tra xong sẽ phẫu thuật.
Có lẽ anh có thể nhìn thấy một vài thứ, riêng cảm giác ánh sáng sẽ rất rõ ràng.” Bác sĩ Diệp vừa thổi phồng y thuật của mình, vừa nói chữa khỏi tật mắt như thế này khó khăn cỡ nào, chỉ thiếu không nói rõ ràng với Thẩm Đình Thâm rằng, anh phải đưa nhiều tiền lên, tôi chữa khỏi cho anh, anh còn phải cảm ơn tôi cho đàng hoàng, nếu đổi lại người khác, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Bạch Nhược Y nghe mà thầm buồn nôn, ghê tởm.
Con người thời nay ấy mà, chẳng khiêm tốn chút nào, huống hồ bác sĩ này cũng không giỏi như chính anh ta nói.
Nói tới nói lui anh ta cũng không quên thổi phồng bản thân lên.
Thẩm Đình Thâm gật đầu.
Bây giờ đôi khi Thẩm Đình Thâm đã cảm nhận được ánh sáng ở quanh người, ví dụ như khi anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt trời sẽ có thể cảm thấy hơi chói mắt, rồi vào ban đêm, nhìn thẳng vào bóng đèn cũng sẽ cảm nhận được ánh sáng.
Cho nên, ngày đôi mắt anh khỏi sắp tới rồi.