Chương 12
Mấy ngày sau đó tôi và Hoàng cùng im lặng , tôi không giám gặp anh ấy, anh ấy cũng ngại không giám đối diện với chúng tôi, cứ thế chúng tôi cùng im lặng không ai nói với nhau một lời nào cả…
Một tuần trôi qua dì Mến không thấy Hoàng tới dì liền hỏi tôi
– Tấm , con và Hoàng có chuyện gì à?
Tôi bật khóc nức nở , dì Mến vội vàng hỏi
– Có chuyện gì con nói dì nghe đi con, hai đứa đã saỷ ra chuyện gì vậy?
Tôi khóc nức nở không nói lên lời…
– Dì ơi, hôm qua anh Hoàng cầu hôn con nhưng mà con vẫn không thể quên những chuyện trong quá khứ dì à, con đánh mất Hoàng rồi dì ơi..
Dì Mến nắm tay Tấm và động viên Tấm
– Tấm à, dì biết con vẫn bị ám ảnh bởi những chuyện trong quá khứ , nhưng nếu con bỏ lỡ Hoàng thì cả đời này con sẽ không thể gặp ai tốt như Hoàng đâu con à…
– Nhưng con sợ lắm , con sợ lắm dì à..
– Không có gì phải sợ cả … thằng Thế nó nghiện ma tuý không may nó sốc thuốc nó ch-ết ,trên đời này có rất nhiều người giống như nó chứ không phải một mình nó con ạ, con không có lỗi con ạ , còn người đời nói thế nào cứ mặc kệ đi , mình sống không hổ thẹn với lòng mình là được con à.
Dì Mến động viên tôi cả buổi tối cuối cùng thì tôi đã bớt suy nghĩ hơn, tôi nhớ Hoàng tôi muốn gặp anh tôi muốn nói cho anh ấy nghe hết những suy nghĩ trăn trở trong lòng tôi bấy lâu nay
Sáng ngày hôm sau tôi gọi điện cho Hoàng thì không thấy anh ấy nghe máy, tôi mới khách sạn tìm anh ấy thì tôi gặp anh Đức Anh
– Anh ơi, có anh Hoàng ở đây không ạ?
– Sếp Hoàng vừa ra sân bay rồi, thế anh ấy không nói với em à?
– Không thấy nói ạ, thế anh đi đâu vậy ạ?
– Sếp đi Thái Lan rồi
– Anh ấy đi Thái Lan sao, anh ấy đi mấy hôm ạ?
– Anh nghe nói sếp đi 3 tháng … hoặc nửa năm đấy.
– Đi những 3 tháng tới nửa năm sao, sao lại đi lâu vậy chứ?
– Anh cũng không biết nữa, anh tưởng sếp nói với em rồi chứ…
– Anh ấy ra sân bay lâu chưa ạ?
– Khoảng 40 phút gì đấy.
– Vâng em cám ơn anh ạ.
Tôi vội vàng chạy ra ngoài cổng và bắt xe taxi đi thẳng ra sân bay… vừa đi tôi vừa giục chú tài xế
– Chú ơi.. chú đi nhanh hộ cháu với ạ.
– Không được đâu cô ơi.. đường đông thế này đi nhanh nguy hiểm lắm cô ạ.
– Tại cháu đang vội ạ.
– Như thế này là nhanh nhất rồi đó cô à…
Khi tôi ra tới sân bay thì Hoàng đã lên máy bay rồi, tôi buồn lắm tôi muốn gặp anh tôi muốn ôm anh , nhưng bây giờ đã muộn mất rồi , người đàn ông tôi yêu thương đã lên máy bay và bay sang Thái Lan …
Tôi ngồi ở sân bay và khóc rất lâu , tôi ân hận lắm vì những suy nghĩ trong quá khứ mà tôi đã đánh mất đi anh một người đàn ông quan trọng của cuộc đời tôi, giờ tôi mới hiểu cảm giác khi mất đi một người mà mình yêu thương nó đau đớn như thế nào… đau lắm… Ước gì thời gian quay trở lại nhất định tôi sẽ không để mất anh, nhất định tôi sẽ giữ anh thật chặt…
…,
Tôi chờ tới chiều lúc này Hoàng đã tơi Thái Lan tôi gọi điện cho anh ấy nhưng không gọi được, không có tín hiệu nào cả, tôi lo lắng bất an tôi mới tới nhà anh ấy để hỏi mẹ anh ấy thì bác ấy nói bác cũng không liên lạc được với anh Hoàng tôi oà lên khóc nức nở
” Anh Hoàng ơi… anh đang ở đâu mau về với em..”
Bà Vân thấy Tấm khóc bà thở dài và nói
– Lúc nó ở nhà thì không trân trọng nó, giờ nó đi xa rồi ở nhà lại khóc là sao?
– Bác ơi, con xin lỗi, con sai rồi bác ơi.,
– Thôi đừng khóc nữa , nó đi nửa năm rồi nó về mà nó có đi luôn đâu mà khóc.
– Nửa năm quá lâu bác ơi…??
– Nhanh thôi mà, chỉ sợ tới lúc đó nó về nó lại dẫn bạn gái mới về thì đẹp mặt lắm.
– Bác ơi bác có địa chỉ mà anh ấy tới không ạ, bác cho con để con đặt vé máy bay con bay sang đó con tìm anh ấy ạ?
– Bác không có..
– Để con hỏi anh Đức Anh , thôi con đi đây ạ, bác nghit đi ạ.
– Ờ con đi cẩn thận nhé.
– Dạ.
Tôi lại bắt xe tới tìm anh Đức anh, anh ấy và chị Hà Ly đang ăn tối nhìn thấy tôi chị Ly tò mò hỏi
– Cô tới đây có việc gì không?
– Dạ em muốn hỏi anh Đức Anh xem anh ấy có biết địa chỉ mà anh Hoàng sang Thái không ạ?
– Không có đâu, tôi tưởng anh ấy đi đâu cô phải là người biết rõ nhất chứ.
– Em…không biết ạ..
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!