Tấm đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa tỉnh bà Vân lo lắng hoỉ bác sĩ
– Sao con bé vẫn chưa tỉnh vậy bác sĩ?
– Bà yên tâm cô ấy sẽ mau tỉnh lại thôi ạ.
– Khổ thân con bé… bác sĩ hay chăm sóc con bé tốt nhất có thể mọi chi phí tôi sẽ chi trả hết.
– Vâng thưa bà, tôi chỉ thắc mắc là sao ai lại nhẫn tâm đánh một người phụ nữ đang mang thai như vậy , đúng là quá tệ mà?
Bà Vân tròn xoe mắt hỏi lại
– Bác sĩ vừa nói con bé đang mang thai sao?
– Vâng cô ấy mang thai được 7 tuần rồi thưa bà, cũng may là cái thai không sao ạ.
Bà Vân rất xúc động khi biết Tấm đang mang thai ngay lập tức bà nhắn tin cho Hoàng
” Tấm đang mang thai 7 tuần vừa bị đánh phải nhập viện đấy, con đừng trốn tránh trách nhiệm nữa mau về đi”
…,
Sáng ngày hôm sau Hồng và Linh đi làm thì Đức Anh gọi vào phòng riêng để nói chuyện
– Hồng và Linh đi theo tôi.
– Có chuyện gì vậy anh?
– Cứ đi là biết.
Hồng và Linh đi theo Đức Anh vào phòng thì hai người nhìn thấy trong phòng đã có 3 người cảnh sát đang ngồi chờ sẵn rồi, mặt Linh tái mét lại tay cô run run
– Chị Hồng ơi… chuyện gì thế này…
– Tao cũng không biết nữa…
– Hai cô ngồi đi, chúng tôi tới điều tra về việc cô Giàng thị Tấm bị đánh chiều qua , mà hai cô là người gặp cô Tấm trước khi cô ấy bị đánh , vậy chúng tôi mong cô hợp tác và thành thật với chúng tôi .
Hồng Và Linh vô cùng hoảng sợ, hai người không thể ngờ chuyện Tấm bị đánh mà khách sạn lại báo cảnh sát như vậy, chỉ vài phút sau khi các anh cảnh sát lấy lời khai thì Hồng và Linh đã nhận tội của mình và họ càng sốc hơn khi biết Tấm đang mang thai, họ động vào con cháu gia tộc họ Nguyễn là chết dở rồi
Ngay buổi chiều ngày hôm đó Hồng và Linh đã xin nghỉ việc và nhanh chóng rời khỏi công ty, trước khi nghỉ việc hai người còn đăng bài xin lỗi Tấm công khai trên mạng xã hội , họ xin lỗi Tấm vì đã cố ý tung tin đồn sai sự thật để tất cả mọi người cùng biết, sau đó họ rời khỏi công ty, chính bà Vân là người đứng ra giải quyết mọi chuyện để lấy lại công bằng cho Tấm , cũng chính bà là người báo cảnh sát để họ vào cuộc điều tra, phải mạnh tay như thế thì sau này Tấm mới không bị bắt nạt nữa. Động vào con cháu của bà thì sao bà để yên được.
…..
Khi tôi tỉnh lại tôi thấy mình nằm trong bệnh viện , bên cạnh tôi là Nguyền Hoàng người đàn ông mà tôi mong nhớ bao ngày qua
– Anh Hoàng… anh Hoàng..
– Em tỉnh rồi à, em thấy trong người thế nào rồi?
Tôi oà lên khóc nức nở
– Anh à, sao anh lâu về thế , anh có biết là em mong anh nhiều như thế nào không hả?
– Anh xin lỗi em vì đã để em phải lo lắng cho anh, anh về với em rồi từ nay về sau anh sẽ không bao giờ xa em nữa , chúng ta sẽ luôn ở bên nhau em nhé.
– Vâng ạ.
Nguyễn Hoàng ôm lấy tôi,tôi đã ở yên trong vòng tay anh ấy nhưng tôi vẫn khóc , tôi sợ đây chỉ là một giấc mơ tới khi tôi tỉnh lại thì anh ấy lại rời xa tôi nên tôi quyết định không ngủ , tôi giữ chặt anh ấy ở bên cạnh , tôi nắm chặt tay anh ấy như sợ mất vậy…
Mấy ngày sau đó Hoàng ở viện chăm sóc tôi, sức khoẻ của tôi đã ổn định nên Hoàng đưa tôi về nhà anh ấy để tiện chăm sóc
– Anh ơi em muốn về nhà trọ với mẹ em ạ.
– Không được, mẹ đang ốm mà, em về đó mẹ sao chăm được em chứ?
– Nhưng mà …
– Em về nhà với anh đi, sáng mai mẹ và dì Mến chuyển về nhà mới rồi, nhà mới ở ngay gần nhà anh đó.
– Anh mua nhà cho mẹ em sao ?
– À đây là quà của mẹ anh gửi tặng mẹ em đấy, mẹ nói mua nhà ở gần nhau để sau này em đi lại thăm mẹ cho đỡ vất vả đó.
– Mẹ anh mua tặng mẹ em thật sao, sao lại vậy ạ?
– Mẹ đang vui mà , mẹ còn chưa nghĩ ra mua gì tặng cho em đó.
– Sao mẹ lại tặng quà cho em vậy ạ?
– Em không biết à, em đang mang trong bụng đứa cháu vàng cháu bạc của mẹ đó, nên bây giờ em chính là nữ hoàng nhé em muốn gì mẹ cũng đồng ý hết nhé.
-Dạ nhưng mà em chỉ cần anh thôi ạ,em muốn mẹ tặng anh cho em có được không ạ?
– Được chứ, chỉ cần em giữ gìn anh cẩn thận là được rồi.
– Vâng ạ, em sẽ trân trọng và giữ gìn anh thật cẩn thận ạ, vì anh chính là cuộc sống , là hạnh phúc của cuộc đời em mà..em rất xin lỗi vì thời gian qua em đã lạnh nhạt với anh , nhưng khi anh xa em thì em vô cùng đau khổ , em yêu anh nhiều lắm đó.
– Tấm à anh yêu em.
– Em cũng rất yêu anh chung ta cùng nhau thoả thuận một việc được không anh?
– Được , em muốn chúnh ta thoả thuận việc gì nào?
– Em muốn chúng ta làm thoả thuận vợ chồng được không ạ?
– Thoả thuận vợ chồng ư?
– Vâng ạ.
Tôi lấy chiếc nhẫn trong túi ra , đây là chiếc nhẫn mà lần trước anh ấy cầu hôn tôi nhưng lúc đó vì tôi còn nhiều mặc cảm nên tôi đã từ chối và làm rơi nó…
– Đây là chiếc nhẫn lần trước mà…
– Đúng vậy ạ, em muốn làm vợ anh, chúng là làm thoả thuận vợ chồng 100 năm được không anh?
Hoàng ôm lấy tôi và nói trong xúc động
– Được chứ , chúng ta thoả thuận làm vợ chồng 100 năm em nhé…hết 100 năm chúng ta lại thoả thuận tiếp em nhé?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!