Dịch: Duẩn Duẩn
Rời khỏi thư phòng, Hạ Nhật đi tới trước phòng Mông Qua, đưa tay lên gõ cửa.
Phòng Mông Qua vẫn giống trước đây, một phòng chiếu phim nhỏ, một giá sách rất lớn, trong tủ kính có đầy các cúp lớn nhỏ, còn có chiếc đàn dương cầm trước cửa sổ. Năm năm trước chính cô đã dùng đá ném vỡ tấm thủy tinh này, vậy mà cái lỗ nhỏ đó vẫn còn ở đây.
Giờ khắc này, thời gian chợt giống như trong một giấc mộng.
"Vì sao vẫn còn giữ nó?" Hạ Nhật chỉ vào cái lỗ nhỏ xuyên qua tấm thủy tinh.
Mông Qua không trả lời, chỉ hỏi lại: "Anh ta đối với em rất tốt à?"
"Phải." Tay Hạ Nhật rơi trên những phím đàn đen trắng của dương cầm: "Nếu như không có những lời nói của anh ấy, tôi nghĩ, anh sẽ không có khả năng nhìn thấy một tôi như hiện tại."
Vận mệnh cho tới bây giờ sẽ không có lòng trắc ẩn, cũng sẽ không bao giờ vì bạn có quá nhiều bất hạnh mà dừng lại, đây chính là nhận thức của Hạ Nhật đối với số mệnh.
Trong lòng dường như có một nơi nào đó đang đập mạnh.
"A Nhật..." giọng Mông Qua thô sáp: "Có phải em cảm kích anh ta nên mới ở bên cạnh anh ta không?"
"Cảm kích? E là không. Bởi vì cảm kích không thể duy trì được một đoạn tình cảm." Hạ Nhật thật ra muốn nói nó giống như hổ thẹn hơn.
"Vậy em yêu anh ta sao?" Mông Qua run giọng hỏi.
Yêu? Hạ Nhật kỳ thực cũng không biết mình có yêu Trình Như Thánh hay không, những năm gần đây gặp gỡ anh ấy làm cô đã quên hầu như những chuyện trước kia. Mà yêu đối với cô tựa hồ như đoạn dài dòng thầm mến nhiều năm trước đã tiêu hao gần như không còn.
Xoay người, đúng vậy, tôi yêu anh ấy.
Câu trả lời của Hạ Nhật làm Mông Qua hoàn toàn chết tâm. Vì tâm đã chết nên những lời nói ra đều là nghĩ một đằng nói một nẻo, A Nhật, vậy là tốt rồi, em về sau hãy sống với anh ta thật yên bình, A Nhật, anh chúc em hạnh phúc, thật lòng...
Đến cuối cùng, ngay cả anh cũng không biết mình đang nói những gì.
Còn có thể thế nào, tất cả con đường đều đã bị lấp kín, anh còn có thể làm thế nào?
Trợ lý Dương cầm sấp tài liệu thật dày trong tay, mấy ngày nay, những người đưa tin trong club vừa nhìn thấy anh ta liền trợn trắng mắt, thật vất vả mới lấy được tư liệu. Trong phòng thư ký lại nói ông chủ đã ba ngày không đi làm rồi. Anh ta lại sợ làm lỡ việc bị ông chủ quở trách nên không thể làm gì khác hơn là đến nhà tìm anh.
Cho mãi tới khi anh ta muốn nhấn hư luôn cả cái chuông cửa, mới nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của ông chủ thò ra. Mông Qua trong mắt trợ lý Dương là một cường nhân, thế nhưng nhìn cái người phờ phạc của hiện tại có cho tiền anh ta cũng không dám nói như vậy nữa.
"Tôi bị bệnh." Mông Qua nói đơn giản một câu, giọng khản đặc.
"Đã đi bệnh viện chưa?" Trợ lý Dương hỏi lại, sau đó đặt sấp tư liệu lên trên bàn, nhà của ông chủ lớn như vậy nhất định rất cô đơn!
Anh ta vẫn không hiểu, ông chủ rõ ràng là người Bắc Kinh, người ta còn nói gia đình của anh coi như cũng mỹ mãn, không biết tại sao lại dời ra sống một mình. Xem ra, mỗi nhà mỗi cảnh mà.
"Còn không về?" ông chủ thình lình lên tiếng.
"Bệnh của cậu có nặng lắm không. Nếu không, tôi ở lại." Mông Qua như vậy rất khiến người ta lo lắng, trên mặt không có chút huyết sắc nào, âm u, lạnh lẽo, quần áo trên người giống như dưa chuột muối khô, tóc tai lộn xộn.
"Không cần, không chết được." Mông Qua hung hăng nói, cũng không biết đang tức giận với ai.
Dựa vào ghế sa lon, Mông Qua mở tập tài liệu ra.
Đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt của Trình Như Thánh, bên dưới là tư liệu về anh ta.
Trình Như Thánh, nam, hiện tại 30 tuổi, đang làm việc tại Reuters, cụ thể chịu trách nhiệm về báo cáo thực địa. Người Hoa Kiều, nguyên quán Phật Sơn, Quảng Đông. Cha là một gã công chức Chicago, mẹ mất sớm. Lúc mười sáu tuổi cha tái hôn, ba năm trước mẹ kế đã qua đời vì bệnh nặng.
Mẹ kế? Ba năm trước qua đời vì bệnh? Mông Qua đọc đến đây trái tim tựa như bị ai xé rách, vận mệnh cho đến nay vẫn không hề tồn tại thương hại đối với Hạ Nhật. Đầu tiên là chú Hạ, sau đó là Hạ Thiên, cuối cùng lại là mẹ của cô.
Bàn tay anh đặt trên huyệt thái dương nắm lại, tiếp tục xem tiếp.
Không có bất cứ thói quen xấu nào, chỉ thích chụp ảnh du lịch. Sau khi tốt nghiệp đại học làm biên tập cho một tạp chí du lịch, sau đó đến Reuters làm phóng viên, hầu hết tiền lương mỗi tháng đều tự động chuyển đến tài khoản của bệnh viện Miami, để chia sẻ tiền chữa bệnh cho em trai của bạn gái.
Nhìn đến đây, trái tim Mông Qua không kìm chế được điên cuồng nhảy lên, cơ hồ là không thể tin được, anh nhìn lại lần nữa, đúng vậy, tài liệu đó đúng là có những điều anh đọc được, anh không có nhìn lầm.
Tay anh run run rút túi tài liệu về bạn gái của Trình Như Thánh ra.
Hạ Nhật, nữ, năm nay hai mươi tám tuổi. Năm năm trước từ Bắc Kinh đến Chicago tìm mẹ để nhờ cậy, có một người em trai đang sống đời thực vật, hiện tại đang nằm ở bệnh viện Miami.
Người sống đời thực vật, nước mắt cứ vậy chảy ra khỏi viền mắt Mông Qua, Hạ Thiên, sao lại biến thành người sống đời thực vật thế này?
Càng nhìn xuống dưới, Mông Qua càng đau lòng.
Ba năm trước, vì cái chết của mẹ, Trình Như Thánh lúc đó vẫn còn là anh kế của cô, đưa cô đi tiếp nhận trị liệu tâm lý nửa năm. Đã từng được chuẩn đoán là mắc chứng trầm cảm.
Vậy nên Hạ Nhật mới nói, nếu không có Trình Như Thánh thì sẽ không có cô bây giờ?
Mông Qua ngồi bần thần hồi lâu.
Một đêm không ngủ, sau khi tắm xong, Mông Qua đổi lại bộ quần áo mới, đứng trước gương. Tốt lắm, Hạ Nhật, cô lại dám gạt anh là Hạ Thiên đã chết.
Gió buổi sáng khiến Mông Qua trở nên tỉnh táo hơn, Hạ Thiên không chết, vậy thì không còn gì có thể ngăn cản được anh. Mông Qua cảm thấy trong đầu mình như có hàng vạn con ngựa đang phi nhanh.
Khi mở cửa cho anh, Hạ Nhật đã khiến máu trong người anh ngay lập tức xông thẳng lên não. Áo sơ mi trắng chỉ dài tới một phần ba bắp đùi, cô cứ như vậy mặc một chiếc áo sơ mi, chân đi đôi dép trong nhà, tóc buông thả trên vai, ra mở cửa cho anh.
Mông Qua kinh ngạc nhìn Hạ Nhật, tất cả những chất vấn tiêu tan thành mây khói, chỉ còn lại cô trước mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt giống như chú mèo nhỏ, khiến trong lòng anh thấy ngứa ngáy.
Hạ Nhật cũng ngây người, cô tưởng Trình Như Thánh đến gọi cô đi tập thể dục.
"À...A Nhật..." Cổ họng Mông Qua thô sáp.
Đến khi nhìn thấy rõ cô đang mặc một chiếc áo sơ mi kiểu nam, sắc mặt anh ngay lập tức thay đổi, giây kế tiếp liền xông thẳng vào trong phòng. Anh cảm thấy cực kì tức giận, giống như... một người chồng bắt gặp vợ của mình nɠɵạı ŧìиɦ vậy.
Trong phòng không cần nói cũng biết, chăn nệm vứt lộn xộn, còn có cả dép lê của nam.
Anh vung tay, hung hăng đấm lên tường. Anh còn có thể trách ai, anh có tư cách gì, thế nhưng sự tức giận này làm thế nào cũng không đè xuống được.
"Em - đi - thay - quần - áo - ngay!" Mông Qua nghiến răng nghiến lợi nói.
Thế mà tên đầu sỏ gây nên chuyện này vẫn còn mang vẻ mặt mờ mịt, khiến anh hận không thể cắn cô một cái. Nghĩ tới cô đang mặc áo của tên đàn ông đó, còn xuất hiện với bộ dạng như vậy trước mặt tên đàn ông đó, anh liền thấy điên tiết.
Mỗi khi nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Nhật, tên đó có phải cũng muốn nhào về phía cô ngay lập tức hay không, giống như lúc này anh cũng rất muốn liều mạng nhào về phía cô.
Lúc này, Hạ Nhật mới ý thức được mình ăn mặc quả thực có chút gì gì đó, liền vội vàng cầm lên một bộ quần áo chạy vào phòng tắm.
Mông Qua lái xe nhanh như điên, ngồi trong xe, Hạ Nhật không nhịn được hỏi: "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Bây giờ Mông Qua không khác gì ngọn núi lửa đang rục rịch hoạt động chờ phun trào vậy.
Mông Qua mở cửa xe, hung dữ kéo Hạ Nhật vào nhà, xoay người một cái liền đè Hạ Nhật lên tường, giọng nói bốc hỏa.
"Vì sao gạt anh, hả? Hạ Nhật, em nói xem, vì sao lại gạt anh Hạ Thiên đã chết? Em có biết mình đáng hận bao nhiêu không?"
Người con gái này khiến anh như sống trong địa ngục trong mấy ngày qua.
Hạ Nhật trượt xuống, từ cánh tay anh trốn thoát, đưa lưng về phía anh, lạnh lùng nói.
"Bị người ta lừa gạt cảm giác thế nào? Đó lại còn là người thân thiết nhất. Mông Qua, hôm nay rốt cục anh đã nếm được rồi đấy, cảm giác thế nào?"
"Cho nên, em gạt anh?"
"Tôi lừa anh, nhưng tôi cũng chuẩn bị xong rồi, trước khi rời đi sẽ nói sự thật cho anh biết." Hạ Nhật quay đầu, mắt nhìn chằm chằm Mông Qua: "Anh điều tra tôi?"
Mông Qua tránh ánh mắt của Hạ Nhật.
Hạ Nhật nở nụ cười, cô sợ nhìn thấy người này, người này luôn nhắc cô nhớ về quá khứ.
"Nếu vậy, tình hình Hạ Thiên thế nào chắc anh cũng biết nhỉ? Người sống đời thực vật đấy, nghe cảm giác thế nào? Không phải các nhà biên kịch rất thích đưa người sống đời thực vật vào phim ảnh của họ sao, chắc anh cũng không thấy xa lạ gì phải không? Nói vậy, chắc chắn trong đầu anh luôn nhận định người sống đời thực vật cũng giống như trên màn ảnh ấy, là một cậu bé ngoan suốt ngày chìm trong giấc ngủ, không đau buồn cũng không lo lắng nhỉ? Vậy để tôi nói cho anh biết đây. Không phải vậy, cơ thể của họ sẽ dần dần khô héo, nếu có giọt nước đọng lại một nơi không nhìn thấy, nó sẽ biến thành phù thũng. Khi thời tiết nóng nực lưng sẽ nổi đầy rôm, từng mảng từng mảng lớn khiến cho anh không biết phải làm gì. Tóc khô héo như cỏ rơm, da xám xịt không có sức sống."
Hạ Nhật nhắm mắt lại, nhớ tới Hạ Thiên nằm trên giường, thời gian mỗi ngày một trôi qua, Hạ Thiên cư nhiên phải một năm một năm càng trưởng thành. Thế nhưng, cậu lại bỏ mặc thời gian trôi đi từng chút một.
Ánh sáng ở Miami vô cùng rực rỡ, vô cùng xán lạn, đó chính là ánh mặt trời mà Hạ Thiên thích nhất. Nếu cậu có thể chạm vào được thì tốt biết mấy.
Hạ Nhật ngồi xổm xuống đất, chôn mặt vào hai bàn tay, trên đôi tay chảy đầy nước mắt.
"Mông Qua, anh sẽ hiểu, khi ở bên cạnh một người trong năm năm chỉ có duy nhất một biểu cảm, anh sẽ hiểu được cảm giác đó. Hơn nữa, gương mặt của người đó lại là người mà anh cực kỳ yêu thương. Người ấy sẽ vĩnh viễn không nói, vĩnh viễn thờ ơ đối với anh. Người ấy sẽ khiến anh cảm thấy tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi muốn hung hăng đánh người ấy một trận, để biết được có thể đánh cho người ấy tỉnh lại hay không. Tuyệt vọng đến nỗi muốn cầm một con dao, đâm vào người người ấy, xem người ấy có biết đau hay không, xem trên người người ấy rốt cuộc là chảy máu hay là nước băng lạnh lẽo."
Hơn một ngàn ngày, tâm lý Hạ Nhật luôn ở trong vòng tuần hoàn như vậy, hy vọng, tuyệt vọng, lại sinh ra hy vọng, rồi lại tiếp tục tuyệt vọng,...
Cứ quay vòng như vậy, cô cũng cảm thấy mệt mỏi.
Mông Qua ngồi xổm xuống, ôm lấy Hạ Nhật, để đầu cô tựa lên vai anh.
Hạ Nhật đánh từng cái từng cái trên lưng Mông Qua, có bao nhiêu sức lực thì dùng bấy nhiêu: "Đều là anh làm hại, đều là tên khốn khiếp nhà anh hại Hạ Thiên thành người như vậy, là anh, tất cả là tại anh..."
Hạ Nhật dựa vào vai Mông Qua, khóc rống lên như một đứa trẻ.
"Đúng vậy, là tại anh hết. Anh là tên khốn, anh vẫn luôn là một tên khốn khiếp, lại biến Hạ Thiên thành như vậy, là anh không tốt, là lỗi của anh, là lỗi của anh..." Mông Qua thì thào nói.