Dịch: Duẩn Duẩn
Ba giờ sau, Hạ Nhật và Mông Qua cùng nhau ký xuống tờ giấy đăng ký kết hôn, kèm theo cả giấy ly hôn.
Hạ Nhật cảm thấy Mông Qua làm việc làm ăn này rất lỗ vốn. Năm năm nghĩa vụ phu thê, năm năm sau nếu như cảm thấy không thể tiếp tục nữa thì có thể ly hôn. Đến lúc đó cô không những được hưởng phân nửa số tài sản của anh, mà hàng năm còn có thêm phí phụng dượng.
Năm năm, cho dù là là một trăm năm, hay cả không lấy được dù chỉ một đồng đi chăng nữa cô cũng sẽ đáp ứng anh. Hạ Nhật cảm thấy Mông Qua thật ngu ngốc, không ngờ kiểu tình yêu phim ảnh buồn cười như thế này lại phát sinh trên người mình. Đáng tiếc trong phim ảnh là duy mỹ tốt đẹp, còn thực tế lại là trao đổi trần trụi.
Hạ Nhật cũng không biết tại sao Mông Qua lại làm như vậy. Có lẽ nó xuất phát từ sự yêu thích, cũng có lẽ xuất phát từ sự hổ thẹn áy náy, hoặc có lẽ từ một cái gì đấy? Nhưng tới bây giờ những điều đó cũng đâu còn quan trọng gì nữa.
Không thể kìm nén được tiếng cười giễu cợt, Hạ Nhật đưa tay lên vòng qua cổ anh, ở bên tai anh nhỏ nhẹ nói: "Anh yêu, nếu vậy về sau anh phải cố gắng kiếm tiền đấy. Để đến trước khi chúng ta ly hôn em còn có thể lấy được nhiều tiền hơn nữa. Đến lúc đó, em chắc chắn sẽ cảm kích anh lắm."
Mông Qua kéo tay Hạ Nhật ở trên cổ anh xuống.
"Em đừng tức giận mà A Nhật. Anh cũng không muốn như vậy, nhưng anh không thể để em gả cho người đàn ông khác được. Em đừng oán giận được không em. Nếu như, nếu như, năm năm sau em cảm thấy anh không đủ tốt, đến lúc đó, anh sẽ tự buông tay."
Cô vẫn không thể nhìn nổi anh ăn nói khép lép như vậy, Hạ Nhật cầm lấy túi xách trên ghế sa lon. Đi tới trước cửa, liền nghe Mông Qua nói.
"Ngày mai chúng ta đi đăng ký, đến lúc đó anh tới đón em. Anh sẽ cho người dọn hành lý của em ở khách sạn đến đây."
Trả lời Mông Qua chính là tiếng cửa đóng sầm.
Trở lại khách sạn, Trình Như Thánh đang ngồi trên sàn nhà, trên đùi đặt máy vi tính xách tay, trong miệng còn đang cắn đầu bút. Hạ Nhật đi tới dán mặt lên lưng anh. Người đàn ông này có một tấm lưng dày rộng ấm áp, người đàn ông này tựa như bến đỗ mà cô mong ước, ở bên cạnh anh vẫn luôn có được sự bình yên.
Về sau, sợ rằng cũng không thể nữa rồi.
"Em đang dụ dỗ anh sao?" Trình Như Thánh thấp giọng nở nụ cười, kéo Hạ Nhật đến trước mặt, hôn lên mặt cô một cái.
Hạ Nhật ở một bên nhìn Trình Như Thánh làm việc.
Cô gái này đêm nay có điểm hơi khác thường, Trình Như Thánh bỏ máy tính sang một bên, ôm Hạ Nhật vào ngực mình: "Rốt cuộc là làm sao vậy, là chuyện của Hạ Thiên sao?"
"Như Thánh, chúng ta đi ăn cơm nhé." Có đôi lúc Hạ Nhật cảm thấy trên đời này cô chính là người tuyệt tình nhất. Trên đường trở về, cô còn đang suy nghĩ phương thức để chia tay Trình Như Thánh, trong đầu lại lý trí sắp xếp lại những điều đang nghĩ.
Trình Như Thánh thích món ăn Nhật Bản, nhưng bởi vì Hạ Nhật không thích, cũng bởi vì chi phí ở đó khá cao, nên đã lâu rồi Trình Như Thánh cũng chưa đến nhà hàng Nhật Bản.
Hạ Nhật gọi hết tất cả những món mà Trình Như Thánh thích lên. Lần đầu tiên trong mối quan hệ của hai người, cô giống như một người vợ mẫu mực đem từng lát cá sống đã phết mù tác đặt vào dĩa của anh.
"Được rồi, nói cho anh biết đi, xảy ra chuyện gì thế? Anh giúp em giải quyết được không?" Trình Như Thánh tới bên cạnh Hạ Nhật, ôm cô vào trong ngực.
Người đàn ông này lúc nào cũng như vậy. Hai năm trước, mẹ của cô để lại cho cô hết thảy số tiền bà tích cóp được cả đời. Thế nhưng, tiền thuốc men của Hạ Thiên cuối cùng cũng không còn chỗ dựa nữa, mà công việc của cô ở câu lạc bộ kia cũng vì đắc tội với khách hàng nên cũng bị sa thải. Cô đành tha hương xa lạ đứng ở đầu đường. Lúc đó Hạ Nhật mạnh mẽ nhắm mắt nghĩ, cứ như vậy đi, cũng chỉ là công việc thôi mà, không có gì đặc biệt hơn người, tất cả mọi người đều không phải như vậy sao?
Đúng lúc đó, Trình Như Thánh đã giữ cô lại và nói, “Đứa ngốc này, đừng quên anh là bạn trai em, chuyện của em cũng là chuyện của anh.” Vì vậy, anh ấy liền bỏ qua công việc mình yêu thích, giao tờ khế ước bán thân cho Reuters.
Trình Như Thánh thích lữ hành đến cỡ nào, thích tự do và cách sống buông thả cỡ nào, Hạ Nhật đều biết. Trước đây, bởi vì có thể đền đáp, cho nên cô tiếp nhận, nhưng còn bây giờ thì sao...
Cô lại không thể đền đáp anh, cũng không thể kết hôn cùng anh, cũng không thể cùng anh đi hưởng tuần trăng mật ở đảo Graham, cũng không thể sinh con dưỡng cái cho anh.
Hạ Nhật lấy ra chiếc nhẫn cùng dây chuyền bạch kim mà Trình Như Thánh đã tặng cho cô, đặt trước mặt anh.
"Như Thánh, em không thể kết hôn với anh được. Bởi vì, em sắp làm vợ của Mông Qua rồi."
Trình Như Thánh nhíu mày.
"Anh biết không Như Thánh. Em đã bắt đầu thích Mông Qua từ lúc em mới mười mấy tuổi đầu, không không, phải nói là thầm mến anh ấy chứ. Hiện tại thật khó khăn mới có cơ hội ở cùng anh ấy, em thật sự không muốn bỏ lỡ. Anh có hiểu em không?"
Trình Như Thánh cầm chiếc nĩa gõ lên trán Hạ Nhật một cái.
"Hạ Nhật, trong đầu em đang nghĩ gì vậy, em cho là anh không biết em đang nói bậy sao?"
"Thích anh ấy chỉ là một nguyên nhân thôi." Hạ Nhật mặt không đổi sắc nói: "Nguyên nhân quan trọng hơn là sau khi kết hôn, anh ấy sẽ phụ trách bệnh tình của Hạ Thiên. Như Thánh à, anh cũng thấy mấy năm qua em sống ra sao mà. Em rất sợ cuộc sống như thế, sợ điện thoại của bệnh viện thúc dục tiền viện phí, sợ lại nghe tin tức tiền thuốc men tăng giá, em còn sợ, sợ anh công tác ở chỗ nguy hiểm như vậy, nếu một ngày không thể trở về nữa, em biết phải làm sao đây, em và Hạ Thiên phải làm sao bây giờ? Em nói như vậy, anh đã hiểu rõ chưa?"
Hạ Nhật ngẩng đầu lên
Gương mặt Trình Như Thánh không còn bình tĩnh được nữa.
"Cho nên, Như Thánh à, lần này hợp đồng vừa kết thúc, anh cũng trở về Mỹ đi thôi."
Nhắm hai mắt lại, Hạ Nhật lẩm bẩm nói, van anh đấy, Như Thánh.
Trình Như Thánh tối hôm qua còn mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ anh thấy mình và Hạ Nhật đang câu cá trên lớp băng ở Alaska, vừa nghe nhạc vừa uống bia, sau đó câu được một con cá rất lớn khiến bọn họ rất vui, vảy cá dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.
Thế nhưng lúc này anh chỉ biết cười khổ, thì ra, giấc mơ tốt đẹp như vậy cuối cùng cũng vẫn vỡ nát.
"Được rồi, được rồi." Trình Như Thánh vỗ vai Hạ Nhật, giọng nói vừa đắng vừa chát: "Em đừng khóc, anh hiểu rồi, anh nghe rồi, anh sẽ trở lại Mỹ."
Cô thật là ngu ngốc, một người đàn ông tốt như vậy cô lại bỏ qua. Hạ Nhật tự giễu với cái bóng của chính mình bị ngọn đèn kéo dài.
Hạ Nhật lôi kéo Trình Như Thánh đi tới Dreamworks. Cô hỏi Trình Như Thánh, “Anh có hận em hay không, có chán ghét em không, có cảm thấy em là một người vô tình vô nghĩa hay không?”
Trình Như Thánh không trả lời, nhìn chằm chằm vào ly rượu của mình.
"Như Thánh, anh đừng hận em được không? Coi như thương hại mà đừng oán hận em được không?" Hạ Nhật chỉ tay vào mình: "Người con gái đang ngồi trước mặt anh từ nhỏ đã hy vọng rất nhiều vào tình yêu. Thế nhưng từng người em yêu thương đều lần lượt bỏ em mà đi, ngay cả Hạ Thiên cũng biến thành như vậy, em cũng không biết nên làm gì bây giờ? Em biết, anh yêu em, điều này khiến em rất vui. Anh không biết em hạnh phúc như thế nào đâu. Thế nhưng chỉ mới nghĩ tới việc anh sẽ hận em, cổ họng em như mắc phải một cái gai, cực kỳ khó chịu. Vì vậy anh đừng hận em, được không Trình Như Thánh?"
Trình Như Thánh rất hiểu cô. Cô gái trước mặt này, nói đúng hơn là một đứa bé, luôn luôn thiếu cảm giác an toàn. Bởi vì không có cảm giác an toàn nên cô luôn muốn bắt lấy thứ gì đó, giống như tình yêu hay sự chấp nhất đối với Hạ Thiên vậy.
"Được rồi, anh đáp ứng em, sẽ không hận em, cũng sẽ không chán ghét em." Trình Như Thánh thở dài, để quên được Hạ Nhật là một điều rất khó: "Hơn nữa, anh vẫn sẽ tiếp tục yêu em."
Hạ Nhật tựa đầu trên vai Trình Như Thánh.
"Nhưng mà, làm sao bây giờ Như Thánh? Nghe anh nói như vậy, cổ họng em lại càng cảm thấy khó chịu hơn." suy nghĩ một chút cô lại nói," Trình Như Thánh, chỉ cần anh không hận em là được rồi, hãy trao tình yêu của anh cho một cô gái xứng đáng hơn em."
Đêm hôm đó, Hạ Nhật uống say mèm.
Thành Chí Cao mắt lạnh nhìn Hạ Nhật đang nâng từng bia rót vào bụng. Người đàn ông cao lớn bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt ưu tư buồn bã, hai người này vừa nhìn liền là biết có quan hệ không bình thường.
Lúc bọn họ đi ra, anh ta cũng đi theo. Anh ta không dám gọi điện báo cho Mông Qua biết, rất sợ tên tiểu tử say khước kia. Tình cảnh Mông Qua đánh Giang Hạo Thiên còn rõ mồn một trước mắt anh ta, lúc tên tiểu tử kia nghe tin Hạ Nhật hôn Giang Hạo Thiên đã ngay lập tức xem người ta như kẻ thù.
Đi ra khỏi Dreamworks, Hạ Nhật không nhìn rõ đường, Trình Như Thánh chỉ biết cười khổ, đành cõng cái người còn đang hát nghêu ngao kia lên lưng mình.
Mới vừa đi được mấy bước, Hạ Nhật đột nhiên từ trên lưng anh tụt xuống, cố gắng mở to hai mắt, khom lưng lại như con mèo con, nhìn chung quanh một lát. Sau đó đi thẳng tới phía trước lấy bình chữa cháy xuống, đứng hồi lâu trước một chiếc xe Porsche màu bạc, không biết cô đang nói gì mà nhìn về phía Trình Như Thánh cười vô cùng quỷ dị.
Tiếp đó, cô cầm lấy bình chữa cháy hung hăng đập xuống kính chắn gió của chiếc xe Porche, vừa đập vừa cười khanh khách, đồng thời lớn tiếng nói, “Mông Qua này, tôi đập nát xe của anh này, xem anh còn dám coi Hạ Thiên như một quân cờ hay không.”
Trả lời cô là tiếng thủy tinh nứt vỡ, Hạ Nhật lại càng cười vui vẻ hơn.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Dreamworks bỗng trở nên náo nhiệt hơn, còi xe báo động kêu chói tai, rất nhiều người dồn dập tụ tập lại đây.
Trình Như Thánh ôm Hạ Nhật từ trên nóc xe xuống, Hạ Nhật liền cười với anh: "Như Thánh, vừa rồi em rất vui, em đã đập nát chiếc xe của tên Mông Qua khốn khiếp kia rồi. Ha Ha..."
Nói xong, cô vòng tay qua cổ Trình Như Thánh, ở trong ngực anh tìm một vị trí thoải mái rồi lăn ra ngủ.
Trình Như Thánh cười khổ, mặc dù cô rất vui vẻ, nhưng chủ nhân của chiếc xe kia thì không vui vẻ chút nào. Trong đó có một anh chàng tóc nâu nhìn họ với ánh mắt như sắp phun ra lửa.
Thành Chí Cao đau đầu, không thể làm gì khác hơn là gọi cho Mông Qua.
Lúc Mông Qua chạy đến, hai người kia đã bị mang tới đồn cảnh sát gần đấy. Trong đồn cảnh sát chỉ có hai người đang trực, chủ chiếc xe không chấp nhận bỏ qua vụ việc này, mà kẻ đầu sỏ gây chuyện lại đang ngủ say trong lòng người khác.
Lạnh lùng liếc hai người ấy, Mông Qua đem theo luật sư đến thay cho Thành Chí Cao đang cố gắng khuyên giải chủ xe.
Chủ xe vừa nhìn thấy Mông Qua, trên mặt hơi ngẩn ra, sau đó liền cười lớn.
Lúc mấy người đi ra khỏi cục cảnh sát đã là rạng sáng hôm sau, vừa ra khỏi đó, Mông Qua liền muốn ôm lấy Hạ Nhật đang nằm trong lòng Trình Như Thánh.
"Không cần, để tôi được rồi." Trình Như Thánh vẫn ôm chặt Hạ Nhật như cũ.
"Bây giờ, không đến lượt anh lo, cô ấy sau này sẽ là vợ của tôi. À không, nói đúng hơn thì hiện tại cô ấy đã là vợ của tôi rồi." Mông Qua lạnh lùng nói, sau đó liền ôm Hạ Nhật từ trong tay Trình Như Thánh sang ngực mình.
Thành Chí Cao đi theo Mông Qua được một đoạn, không nhịn được liền quay đầu lại nhìn người đàn ông kia. Anh ta vẫn duy trì tư thế đó, tay nửa duỗi ra trong không trung, giống như Hạ Nhật vẫn còn ở trong ngực mình. Anh ta cố gắng đứng thẳng tắp ở nơi đó, bóng đêm phác họa lên bóng hình của anh ta. Rõ ràng là một người đàn ông rất cao to, nhưng trong ánh sáng lẻ loi ấy, bóng hình mạnh mẽ rắn rỏi đó lại làm cho người ta có cảm giác rất bi thương.
P/s: Hic, Trình Như Thánh của mình😭😭