Dịch: Duẩn Duẩn
Hạ Nhật mơ một giấc mơ. Cô mơ thấy diễn cảnh trên ti vi của nhiều năm trước, trong lễ đường kết hôn tràn ngập sắc đỏ, khách khứa cười cười nói nói, cô dâu được chú rể dắt tay vào lễ đường. Cô dâu cúi đầu đội khăn phượng, vẻ mặt cực kì vui mừng. Đến lúc sắp làm lễ, bỗng một người phụ nữ từ đâu đi tới, ở bên tai chú rể nói gì đó, sau đó hai người họ cùng nhau rời đi.
Cô dâu cô độc bị bỏ lại trên lễ đường, xung quanh các quan khách xì xào bàn tán. Cô dâu cảm thấy tim của mình như bị một ngọn núi đè nặng. Cô quay đầu lại nhìn, cô gái gọi là Triệu Mẫn kia có một khuôn mặt giống với Tô Hồng Liên, mà chú rể của cô, là Mông Qua. Cô há miệng gọi tên anh, nhưng người con gái đó chẳng qua chỉ quay đầu nhìn anh một cái, thần sắc tràn đầy vẻ áy náy.
Đưa tay lên lau mặt một cái, trong tay tất cả đều là nước mắt.
"Chị, chị,..." Nghe thấy tiếng Hạ Thiên đang gọi, Hạ Nhật giật mình mở mắt.
Bầu trời ngoài cửa sổ ươm một mảnh trắng bạc, Hạ Nhật theo bản năng đưa tay lau mặt một cái, thấy mát rượi, trong miệng cũng có vị mằn mặn.
"Chị đi rửa mặt đi." Hạ Thiên ngồi bên giường nhìn cô, thần sắc trấn tĩnh.
Tối hôm qua, trước lúc sắp ngủ, cô nhớ lại những lời Tô Hồng Liên đã nói với mình, "Tôi và Mông Qua đã chia tay vào cái năm Hạ Thiên xảy ra chuyện." Làm sao mà Hạ Nhật lại không biết câu nói kia cất giấu ý nghĩa gì cơ chứ.
Rửa mặt xong, Hạ Nhật đỡ Hạ Thiên trở lại giường của cậu. Mấy ngày nay Hạ Thiên đã có thể dựa vào gậy chống đi được mấy bước rồi.
"Chị ngồi đi." Hạ Thiên chỉ bên cạnh giường mình: "Em có lời muốn nói với chị."
Hạ Nhật theo lời cậu ngồi xuống.
"Chị, vừa rồi trong mơ chị nói Mông Qua là tên lừa gạt."
Hạ Nhật không nhìn Hạ Thiên, ánh mắt cô rơi vào điểm sáng cuối chân trời.
"Để anh ta về đi, cơ thể em đang dần hồi phục rồi, nên có thể để anh ta về được rồi." Hạ Thiên đặt tay lên tay cô: "Chị, trên thế giới này, so với bất kì người nào em vẫn luôn hy vọng chị có thể có được hạnh phúc. Có lẽ Mông Qua anh ta không cho chị được hạnh phúc, chẳng sao cả. Bây giờ anh ta đối với chị tốt là vì một phần áy náy, tình cảm ấy lại chẳng thể lâu dài được. Em hy vọng người đi cùng chị đến cuối đời ít nhất phải là người thật lòng yêu chị."
Cô cúi đầu, nước mắt giống như một đoạn hạt châu từng viên từng viên rơi xuống mu bàn tay Hạ Thiên.
Hạ Thiên lập tức khẩn trương, cậu cúi đầu xem mặt Hạ Nhật: "Chị, có phải em lại nói sai rồi không."
"Không có." Hạ Nhật ngẩng đầu lên, nhìn cậu mỉm cười: "Hạ Thiên, chị lại quên mất em bây giờ đã hai mươi sáu tuổi rồi."
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt bất an của cậu:
- Hạ Thiên, em nói không sai, chị biết mình nên làm thế nào. Em yên tâm, chị nhất định sẽ tìm được một người biết quý trọng chị, yêu thương chị thật lòng.
Nhưng để làm được điều này cũng phải chờ năm năm sau mới được, chị xin lỗi, Hạ Thiên. Có một số việc em không biết thì tốt hơn, ví như sự tồn tại của tờ hiệp ước kết hôn đó.
Đạp lên tia nắng ban mai, Hạ Nhật trở về khách sạn.
Mông Qua còn đang ngủ, cô lẳng lặng đứng bên giường của anh.
Trước kia Hạ Nhật thường hay nhìn lén bộ dạng của Mông Qua khi ngủ. Anh có dáng ngủ rất đẹp, giống như một vương tử được dạy bảo vô cùng tốt, lúc ngủ hơi nghiêng đầu, hai tay quy củ đặt trước ngực, động tác này thường sẽ duy trì suốt cả đêm.
Chẳng qua là hôm nay có chút không đúng, Mông Qua không giống thường ngày đặt tay trước ngực mà hai tay nắm chặt chiếc chăn đắp trên người, nắm chặt đến nỗi lộ rõ cả khớp xương trắng bệch, sắc mặt lại đỏ ửng khác lạ.
Hạ Nhật đặt tay lên trán Mông Qua, nhìn anh bây giờ giống như người bị sốt vậy. Ai biết tay cô vừa mới đụng đến trán anh liền bị một lực lớn đẩy ra, không kịp thu chân lại, Hạ Nhật ngã nhào xuống đất, đụng phải tủ đầu giường, những vật trang trí trên tủ bị lực đẩy phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Âm thanh phát ra ầm ĩ làm Mông Qua tức giận đến mở mắt, đến khi nhìn thấy Hạ Nhật ngã nhào trên mặt đất liền ngơ ngẩn, nhất thời không biết là đang mơ hay tỉnh, vội vàng xuống giường đỡ cô dậy.
Không may đụng phải chỗ đau của cô, Hạ Nhật xoa trán một cái mắng: "Chuyện gì xảy ra vậy, nằm mơ cũng thấy đánh nhau à!"
Mặt Mông Qua hơi đỏ, anh dĩ nhiên không thể nói cho Hạ Nhật biết anh và cô trong mơ đang một phen mây mưa, lúc chuẩn bị tới cao trào, lại bị lão già người Ấn Độ kia đến phá rối, đương lúc thấy mặt lão ta lại gần, anh liền hung hăng đẩy lão ra. Ai ngờ...
"Tôi tới ăn bữa sáng với anh." Hạ Nhật từ phòng tắm đi ra mang cả người nhẹ nhàng khoan khoái, nói với Mông Qua.
Bọn họ đến nhà ăn của khách sạn.
Mông Qua tâm tình không tệ, chỉ chỉ một bàn thức ăn, lúc thì món Trung, lúc thì món Tây, anh gắp vào bát cô rất nhiều, Hạ Nhật đều ăn hết sạch. Cuối cùng anh đặt ba con cá vừa nướng xong đến trước mặt, tỉ mỉ gỡ hết xương rồi đưa thịt cá cho cô.
"Tay nghề đầu bếp ở đây rất tốt, em thử một chút xem sao. Thành phần dinh dưỡng trong cá rất cao, nếu không em thử một chút. Anh lấy hết xương ra rồi."
Ánh mắt Mông Qua đầy mong đợi nhìn Hạ Nhật, cô liền ăn sạch cả con cá.
Dùng xong bữa sáng, Hạ Nhật tìm một chỗ râm mát kéo Mông Qua ngồi xuống.
"Nói đi, có chuyện gì?" Mông Qua lạnh nhạt nói.
"Mông Qua, bây giờ tình trạng Hạ Thiên cũng đã ổn định. Anh tới đây cũng hơn một tháng rồi, có muốn về nước trước không?" Hạ Nhật nhìn mặt biển: "Anh ở đây lâu quá cũng không tốt, nhân viên của anh không có ý kiến gì sao?"
Trầm mặc một hồi, Mông Qua nói: "Có về thì hai chúng ta cùng về."
"Không được, tôi muốn ở lại chăm sóc Hạ Thiên, đến khi nào thằng bé đi được mới thôi."
"Vậy thì cùng nhau ở lại." Thanh âm của Mông Qua đột nhiên cao lên.
"Tôi thấy không cần thiết." Hạ Nhật lạnh lùng nói.
"Cái gì gọi là không cần thiết." Mông Qua tới trước mặt cô, ghì chặt vai cô, ánh mắt không còn dịu dàng nữa: "Có phải Hạ Thiên lại nói gì với em rồi không? Nó nói không thích anh? A Nhật, nếu đã như vậy anh càng không muốn đi. Em cứ để anh và nó sống chung, anh sẽ cố gắng thay đổi cái nhìn của nó về anh."
Mông Qua ghì chặt vai làm cô đau, Hạ Nhật liều mạng giãy ra: "Không phải vậy, căn bản không phải vậy..."
"Vậy có phải hôm qua Hồng Liên đã nói gì vói em rồi không? Em nói cho anh biết đi, hử?" Tay Mông Qua càng siết chặt hơn, việc Hạ Nhật ngoan ngoãn nghe lời ăn ba con cá ở trước mặt anh khiến anh cảm thấy bất an.
Hạ Nhật cố tránh bàn tay của Mông Qua, đứng lên, quay lưng lại với anh.
"Mông Qua, thật ra là do tôi muốn để anh đi thôi. Thời gian gần đây trong đầu tôi rất loạn, cần chút thời gian để suy nghĩ lại. Có thể do anh cứ lượn lờ trước mặt khiến tôi phát hoảng, không thể tĩnh tâm suy nghĩ. Mông Qua à, anh về trước đi, coi như cho mỗi người thời gian yên tĩnh, được không?"
"Muốn tỉnh táo, muốn suy nghĩ lại, em cho như vậy là xong à? Hạ Nhật, em đừng quên chúng ta là vợ chồng!"
"Đúng vậy! Mông tiên sinh." Hạ Nhật quay đầu lại, nở nụ cười trống rỗng: "Cho đến bây giờ, vì Hạ Thiên, tôi luôn ở thế bị động, bị động tiếp nhận mọi thứ, thậm chí còn bị ép buộc vào một cuộc hôn nhân hết sức vô lý. Thế nhưng anh lại quên mất rằng, Hạ Thiên là vì ai mới trở thành như vậy."
"Anh vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng hùng hổ uy hiếp người khác, chỉ nghĩ đến bản thân mình. Tôi biết anh rất áy náy, áy náy đến nỗi hận không thể đưa những thứ tốt đẹp nhất đến trước mặt tôi và Hạ Thiên. Nhưng anh có bao giờ nghĩ chúng tôi có cần những thứ đó hay không?"
"A Nhật, em cho rằng anh áy náy mới làm như vậy?"
"Được rồi, Mông Qua. Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Bây giờ tôi chỉ mong anh cho tôi chút thời gian, không lẽ điều này anh cũng không làm được sao?"
Mông Qua buông thõng tay xuống.
Sau đó, Mông Qua kéo Hạ Nhật đến một tiệm trang sức, chỉ những thứ sáng chói mắt người ta nói, em chọn một đôi nhẫn đi, "Vốn dĩ ở Bắc Kinh anh đã muốn mua nó rồi nhưng lại sợ em không thích. Còn bây giờ, cho dù em có không thích cũng phải chọn một cái cho anh."
Dáng vẻ tức giận của Mông Qua khiến cho Hạ Nhật dở khóc dở cười. Cô đành cầm lên một đôi nhẫn hết sức đơn giản, Mông Qua lấy một chiếc đeo vào ngón tay cô, chiếc còn lại anh bắt Hạ Nhật đeo cho anh. Thấy hai chiếc nhẫn của họ tỏa sáng dưới ánh mặt trời, lúc ấy Mông Qua mới hài lòng nói một câu: "A Nhật, bắt đầu từ bây giờ giúp anh tiết kiệm nhé."
Mông Qua đặt chuyến bay đêm, đến Washington phải quá cảnh. Dưới sự yêu cầu của Mông Qua, Hạ Nhật đành phải đến sân bay tiễn anh. Trên đường đi hai người đều im lặng không nói gì.
"Lần này, anh nghe em." Anh ôm chặt cô vào lòng, ở bên tai cô thủ thỉ: "Nhưng đừng để anh chờ quá lâu đấy."
Soát vé xong, anh lại quay lại nhìn cô, một tay xách vali, một tay nắm tay cô, những nụ hôn cứ vậy dồn dập rơi xuống.
Sau khi Hạ Nhật bị anh hôn đến choáng váng, anh lại trừng mắt nhìn cô: "Anh nghe nói các cô gái đều thích được đàn ông tặng món quà bất ngờ như vậy, vừa rồi món quà anh tặng em có thích không? Em nhìn xem, bây giờ ở sân bay ai cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn em rồi đấy."
Nói xong, cũng không quay đầu lại liền đi thẳng đến cửa kiểm tra an ninh.
Hạ Nhật đứng tại chỗ sờ đôi môi bị sưng đến ngẩn người, rõ ràng là muốn cách anh thật xa, rõ ràng là muốn cùng anh phủi sạch quan hệ cơ mà.
Vì sao, giờ khắc này trong lòng cô lại như vậy.
Trở lại khách sạn, nhìn căn phòng Mông Qua đã ở nửa tháng, lòng Hạ Nhật có chút hoảng loạn, quanh cô như có như không lưu lại hơi thở của anh. Hạ Nhật nằm trên giường, đầu chôn sâu trên gối anh, cảm giác mất mát như thủy triều ập tới.
Mấy ngày nay ở bên Mông Qua đối với cô giống như giấc mộng, một giấc mộng mà cô lưu luyến không thể nào dứt được.
Cười khổ một tiếng, Hạ Nhật tháo chiếc nhẫn trong tay ra.
Vào buổi chiều ngày thứ hai Mông Qua gọi điện tới, cách điện thoại anh nói: "A Nhật, anh về nhà rồi. Trước đây mỗi lần đi công tác về đều không có cảm giác gì đặc biệt, lần này về nhà lại cảm thấy ngôi nhà dường như quá lớn, quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ."
Cúp điện thoại, Hạ Nhật nghĩ, đáng nhẽ ra cô phải nên ngắt điện thoại của anh sớm hơn, tắt rồi sẽ không nghe được những lời đó của Mông Qua nữa. Người kia rất biết nói chuyện, lúc mười sáu tuổi người kia đã từng nói: "Tớ thề, trên thế giới này, Hạ Nhật là người duy nhất tớ sẽ không lừa dối."
Nhưng đến cùng, anh vẫn lừa cô, lừa cô một chuyện dối trá đến đau lòng như vậy.
P/s: Đau lòng quá! Mông Qua đáng ghét🤨🤨🤨