Dịch: Duẩn Duẩn
Lần đầu tiên Hạ Nhật bắt gặp Trình Như Thánh là lúc anh ấy đang xem một trận đấu bóng rổ. Khi nhìn thấy cô, anh ấy chỉ mỉm cười rồi nói bằng một giọng tiếng Trung lưu loát: "Hey, chào em!" Sau khi dứt lời, con mắt không hề rời khỏi TV dù chỉ là một giây phút.
Về chuyện tỏ tình, Hạ Nhật nhớ lại mà cũng chẳng cách nào hiểu nổi. Anh ấy rất thẳng thắn bộc bạch rằng, "Hạ Nhật à, em đã thu hút anh. Và anh chắc rằng sự thu hút ấy chính là tình yêu. Hãy ở bên anh! Anh sẽ không để em phải buồn chán."
Anh ấy quả thực không để cô phải buồn chán. Trình Như Thánh cho cô rất nhiều phút giây được thư giãn. Mặc dù cô không rung động với anh ấy, nhưng anh ấy tựa như cơn gió xuân, ở bên anh ấy rất thoải mái, thoải mái đến mức cô đã có ý nghĩ ở bên anh ấy cả đời.
Lúc này đây, Trình Như Thánh đang ngồi chồm hổm trước mặt cô, dùng chiếc khăn tay năm ấy cô tặng lau nước mắt giúp cô.
Bấy giờ, Hạ Nhật mới biết mình nhớ anh ấy biết bao nhiêu, bởi lẽ Trình Như Thánh chính là bến đỗ trong tâm hồn Hạ Nhật. Có thể neo đậu, có thể cập bến.
"Sao anh lại đến đây? Rõ ràng em gọi điện thoại cho chú Trình mà?" Phải, Hạ Nhật không dám gọi điện thoại cho Trình Như Thánh. Bởi lẽ ở trước mặt anh ấy cô chẳng còn dũng khí để nói chuyện.
"Anh phải dùng hai vé bóng đá mới đổi được cơ hội đến sân bay đón mỹ nhân là em đấy." Trông anh ấy vô cùng tự đắc: "Em xem, em rất được ưu ái trong mắt những người đàn ông họ Trình nhé."
"Mỹ nhân chi mà chỉ bằng đúng hai tấm vé đá bóng." Hạ Nhật cũng nở nụ cười.
Lần này Hạ Nhật tới thăm mẹ. Cô đã hứa mỗi năm sẽ đến thăm mẹ vào ngày này, ngày mà mẹ rời bỏ cô đi mất.
Nguyện vọng của mẹ rất đơn giản, là hàng năm cô có thể đến thăm bà, để bà được ngắm nhìn con mình ở mỗi giai đoạn, khi được làm vợ, làm mẹ, khi được ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi...sẽ thế nào.
Mẹ cô là một người phụ nữ xinh đẹp, Hạ Thiên khá giống bà, trong khi Hạ Nhật chỉ thừa hưởng được đôi mắt của bà. Lúc bà mất còn chưa tới năm mươi tuổi.
Hạ Nhật đặt hoa trước di ảnh của mẹ. Lúc đầu, cô muốn đưa Hạ Thiên đến cùng, nhưng sau khi cân nhắc cuộc hành trình mệt mỏi, cô không thể làm gì khác hơn đành dời đến năm sau.
Mấy hôm trước, cô còn tính đưa Mông Qua tới để thông báo với mẹ rằng mình đã làm vợ người ta.
Trình Như Thánh đứng dựa người một bên, nhìn Hạ Nhật ngồi trên bãi cỏ trước mộ mẹ, ngồi gập chân tựa cằm lên gối. Suốt cả buổi sáng cô vẫn chỉ duy trì một tư thế ấy, ngây người nhìn di ảnh của mẹ.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô rồi duỗi thẳng chân ra giúp cô. Nếu cứ tiếp tục thế này, chân cô không bị tê mới lạ.
Hạ Nhật muốn nhếch môi cười với Trình Như Thánh, nhưng không thành công, ngược lại làm chính mình rơi nước mắt. Hạ Nhật bị những giọt nước mắt tuôn như thác đổ ấy làm phát cáu.
Chẳng phải là lần thứ hai bị lừa hay sao? Cớ chi phải xem đó như tận thế, can gì phải đớn hèn đến vậy. Nhưng mà hiện tại ngay cả giả lả nở một nụ cười cô cũng không làm nổi.
Trình Như Thánh thấy tim mình quặn thắt. Anh bế cô vào xe rồi đưa cô về khu nhà trọ của mình.
"Hạ Nhật, em không cần giả vờ trước mặt anh. Nếu em đau buồn thì đừng tỏ vẻ vui sướng. Bởi nó chỉ khiến tâm trạng em càng tồi tệ hơn thôi. Em hiểu chứ?"
Anh nhìn cô gật đầu.
"Nếu vậy, em phải nghe anh nói. Em cần lấp đầy dạ dày của mình ngay bây giờ, sau đó ngủ một giấc thật sâu. Chờ đến khi tỉnh dậy, anh đảm bảo tâm trạng em sẽ tốt hơn."
"Anh đảm bảo chứ?" Giọng cô nhỏ nhẹ, mặt mày u uất sầu khổ, như thể đã trở về năm mà mẹ cô mới qua đời, đầy sự ngờ vực và tuyệt vọng với thế giới này.
Trình Như Thánh ôm siết cô vào lòng: "Anh đảm bảo."
Nửa đêm Trình Như Thánh thức dậy thì thấy đèn tường trong phòng khách bật sáng. Hạ Nhật đang ngồi vùi trên ghế salon, ngón tay kẹp điếu thuốc, trên bàn còn có chai rượu nhỏ. Cô bần thần nhìn làn khói thuốc lượn lờ.
Trình Như Thánh ngồi xuống cái bàn trước mặt cô. Hạ Nhật ngước mắt lên nhìn anh rồi lại mau chóng rũ xuống, khó nhọc mở miệng.
"Em nên làm gì bây giờ. Em không thể ngủ được."
"Anh nói em không cần phải giả vờ trước mặt anh. Như Thánh, hiện tại em khó chịu muốn chết, khó chịu đến mức..." Cô ngừng lại, đoạn búng điếu thuốc trong tay: "Đến mức em muốn thử xem khi đầu thuốc liếm vào tay em, liệu có thể chuyển dời được nỗi đau trong lòng sang ngón tay hay không."
Trình Như Thánh lấy điếu thuốc trong tay Hạ Nhật rồi di tắt vào gạt tàn, sau đó nắm chặt tay cô.
"Em hãy nghe anh nói. Hạ Nhật là một cô gái tốt không thích hợp để làm những chuyện này."
Cô gái tốt? Hạ Nhật cười khổ.
"Thôi được rồi, chẳng bằng bây giờ!" Trình Như Thánh bắt chước vị linh mục đặt tay lên đỉnh đầu Hạ Nhật: "Để anh sắm vai một vị tu sĩ đi."
"Trước đây, anh cho rằng du lịch chỉ là vác ba lô lên và đi đến những nơi mình hứng thú. Nhưng sau mấy năm làm phóng viên chiến trường, anh đột nhiên phát hiện đó cũng là một kiểu du lịch. Một kiểu du lịch nằm ẩn sâu trong tâm hồn mỗi người."
"Trong những năm đó, anh đã đến Afghanistan, Somalia, Côte d'lvoire và Haiti, nơi thường xuyên xảy ra chiến tranh loạn lạc. Ở đó chính phủ thường tiến hành giới nghiêm. Em biết giới nghiêm là gì không? Là khi trời mới vừa sẩm tối, mọi người phải trốn tiệt trong nhà, vậy nên ở đó không có chỗ để vui chơi giải trí. Điều đáng buồn hơn cả là ban ngày họ cũng chẳng được an toàn. Chiến tranh vũ trang, ẩu đả, cướp bóc, và những viên đạn lạc thi thoảng bay trên đường có thể gϊếŧ chết họ bất cứ lúc nào. Có đôi khi những người ấy rõ ràng còn đứng trước mặt em hôm nay, mà hôm sau đã nằm trong danh sách tử vong ở trên báo."
"Đó là lí do vì sao mọi người ở đó luôn mang theo Kinh Thánh và bận bộ đồ mà họ cho là đàng hoàng nhất đến đền thờ hành hương. Có lần, anh kiềm lòng không đặng hỏi họ, mỗi ngày họ đều ròng rã hành hương như thế nhưng kết quả cũng không mang lại một cuộc sống bình yên và ổn định. Vậy cớ gì họ còn siêng năng đến thế."
"Một ông lão nói với anh rằng, những nhà truyền giáo phương Tây xa xưa đã dạy họ phải có đức tin, đừng để sự thật, chân tướng, khổ đau, phiền muộn hay thất bại xảy ra xung quanh làm tê liệt tâm hồn và thậm chí chiếm giữ lý trí ta. Bởi lẽ nó sẽ làm cho cuộc sống vốn dĩ tốt đẹp của ta hoàn toàn thay đổi."
"Ông lão ấy tin rằng Thượng Đế cuối cùng sẽ cho họ một cuộc sống tốt đẹp. Nếu thế hệ ông không được thì thế hệ sau sẽ được, cứ thế ở những đời kế tiếp, cuối cùng sẽ có người nhận được."
"Hạ Nhật, anh nghĩ em hiểu những lời anh vừa nói. Trong thâm tâm anh vẫn luôn tin rằng, em có một đức tin về cuộc sống tốt đẹp như những người khốn khổ đó. Chẳng những thế em còn có một tâm hồn mạnh mẽ, không giờ thỏa hiệp. Anh tin vào em. Hãy để những phiền muộn rắc rối đó bay đi."
"Anh tin em ư? Em có thể chứ?" Hạ Nhật ngẩng đầu lên.
"Em có thể." Đôi mắt anh sáng rực dưới ánh đèn.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chậm rãi chảy xuôi trong phòng khách. Hạ Nhật vươn tay vuốt se sẽ cặp lông mày của Trình Như Thánh.
Lông mày của người đàn ông này mọc không có quy luật gì cả, giống như cỏ dại lan tràn khắp nơi, nhưng chúng có những biểu cảm rất phong phú, luôn chọc cô cười đùa không ngớt. Bây giờ nghĩ lại, dường như cô chưa từng rơi nước mắt vì người đàn ông này. Bởi lẽ anh luôn mang lại cho cô niềm vui sướng. Vì sao trước đây không lấy anh sớm một chút? Vì sao lại không yêu anh chứ?
"Được rồi." Hạ Nhật đứng dậy: "Thưa Ngài Tu sĩ, bản giáo chủ tuyên bố giờ đây Ngài đã được tốt nghiệp xuất sắc. Vị tín hữu kia đã bị Ngài cảm hóa và ủy thác tôi gửi lời cảm ơn đến Ngài. Vị tín hữu kia tin rằng cuối cùng cũng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp thuộc về cô ấy."
"Thế nhé, giờ bản giáo chủ phải đi ngủ bù đây."
Hạ Nhật đi được mấy bước bỗng quay lại ôm chặt Trình Như Thánh.
"Anh biết không, Như Thánh? Trong tim em anh mãi mãi là một bến đỗ."
Bến đỗ? Anh không thích danh từ này chút nào. Song chỉ đành cười khổ.
Hôm sau, Hạ Nhật đến New York. Trình Như Thánh lấy lý do công việc cũng lẽo đeo theo sau. Thật ra đó chẳng qua chỉ là cái cớ, bởi anh biết một năm, anh chỉ có thể gặp cô trong hai ngày này.
Hạ Nhật đệ đơn nghỉ việc lên công ty, nhưng bị công ty từ chối, vì thời gian này Ken đang ở Nam Mỹ.
Không còn cách nào khác, Hạ Nhật đành đưa đơn nghỉ việc cho Susan, nhờ cô ấy chuyển giúp.
Rất nhiều lần, Susan muốn nói với Hạ Nhật kỳ thực Ken đang ở trong phòng làm việc, nhưng lời lên đến miệng lại phải nuốt xuống.
Ken đứng trước cửa sổ phòng làm việc nhìn Hạ Nhật rời đi cùng một người đàn ông cao lớn lạ mặt, liền nhấc điện thoại bấm số của Mông Qua.
Trước khi rời khỏi New York, Hạ Nhật đến Công viên Trung tâm với Trình Như Thánh. Trước đây khi còn làm việc ở New York, cô thường đến đây dạo vài vòng.
Đứng trước hồ nhân tạo lớn nhất công viên.
Trình Như Thánh nói, "Hạ Nhật, nếu như người đó không làm em thấy vui thì hãy trở về với anh đi."
Trở về với anh ư? Sao cô dám chứ? Người đàn ông này tốt đẹp biết bao nhiêu.
Hạ Nhật cúi đầu nhìn chân mình hồi lâu, lúc sau mới ngẩng đầu lên nói.
"Như Thánh, anh có biết Casillas của đội bóng quốc gia Tây Ban Nha không?"
"Là anh chàng thủ môn ấy ư?"
"Vâng. Thật ra, trong trái tim mỗi người Tây Ban Nha, anh ta còn có một cái tên khác là Thánh Casillas. Thánh chính là đại diện cho những gì tốt đẹp nhất, thần kỳ nhất và huyền diệu nhất trong lòng người Nam Mỹ. Vì vậy, Casillas được xem là Thánh Casillas trong tim mỗi người Tây Ban Nha."
"Còn anh. Mặc dù chưa làm được chuyện lớn lao vĩ đại nào, thi thoảng còn hay làm mấy chuyện ngốc không thể tả, như nịnh hót con mèo nhà hàng xóm đừng làm phiền đến công việc của anh, hay như, cảnh báo con chim nhỏ đậu trước cửa sổ không được bay lung tung khắp nơi vì sợ rằng nó sẽ biến thành món ngon trên bàn của kẻ khác, và như, thường xuyên nói chuyện với con chó nhỏ trong khi tắm cho nó. Không những thế, còn hay sơ suất và qua quýt, thường để em phải đợi cả buổi trong nhà hàng hay rạp chiếu phim chỉ vì ham mê một trận bóng đá. Thế nhưng trong trái tim em, anh chính là Thánh của em. Trình Như Thánh*."
(*) Mọi người đã hiểu tên của Trình Như Thánh chưa ạ, Loan đặt tên cũng có dụng ý hết đấy. Nghe buồn cho anh quá Thánh ơi ~
"Một đời kỳ thực rất dài, vì vậy anh nhất định phải tìm được một người vợ thực sự yêu thương anh, và rồi sinh ra những đứa con đáng yêu. Sau này, con cái anh khi lớn lên cũng sẽ tốt bụng giống như anh."
"Hạ Nhật, chẳng phải trước đây chúng ta ở bên nhau rất hạnh phúc hay sao?" Trình Như Thánh vẫn muốn cố gắng một lần nữa. Anh không muốn mất đi người con gái này dễ dàng đến thế: "Anh nguyện ý chờ em. Chúng mình sẽ đón Hạ Thiên về, sau đó mua một căn nhà ở vùng ngoại ô. Rồi cứ giống như trước kia, như vậy không tốt sao em?"
"Không, Như Thánh à. Khi trước còn có thể. Khi trước em luôn cho rằng một ngày nào đó mình sẽ yêu anh, vì anh luôn mang lại cho em một cảm giác an toàn. Nhưng bây giờ thì không thể. Có những người đã định sẵn một đời chỉ yêu được một người, và khéo thay, người đó chính là em."
Hạ Nhật vai kề vai với Trình Như Thánh. Cô không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, sợ rằng nhìn thấy tia u sầu trên khuôn mặt rạng ngời của anh ấy.
"Bây giờ, đến lượt anh lắng nghe em nói. Hãy nghe em nói này, Như Thánh. Biết đâu được ở một góc thế giới có một người thực sự yêu anh, có lẽ cô ấy đang đợi anh đến gặp cô ấy, sau đó, hai người quen biết nhau, và rồi hai người yêu nhau. Chắc chắn, chắc chắn có một người con gái như vậy đang chờ anh, Như Thánh à."
Trình Như Thánh lần nữa nở nụ cười cay đắng. Người phụ nữ này nghĩ chuyện yêu một người đơn giản đến thế sao.
Sân bay New York vẫn văng vẳng đầy những lời ly biệt. Mọi người tạm biệt nhau bằng đủ loại ngôn ngữ khác nhau trên thế giới này.
Hạ Nhật ôm tạm biệt Trình Như Thánh giữa những người đến rồi đi.
"Anh sẽ đi tìm người phụ nữ yêu anh chứ?"
"Anh sẽ!"
"Anh sẽ yêu cô ấy chứ?"
"Anh sẽ!"
"Anh sẽ cùng cô ấy sinh một đàn con đáng yêu chứ?"
"Anh sẽ!"
"Tạm biệt, Trình Như Thánh."
Hạ Nhật bước đi mà không ngoảnh đầu lại. Ở khu vực soát vé, cô giơ tay lên giữa không trung làm một cử chỉ tạm biệt. Cô không quay đầu lại nhìn anh ấy, bởi cô biết anh ấy đang dõi mắt nhìn mình.
Bây giờ, cô đã học được động tác này của Trình Như Thánh. Trước đây, mỗi lần tới sân bay tiễn anh, anh cũng hay làm động tác như vậy, dáng dấp vô cùng tiêu sái.
Lần đầu tiên khi Trình Như Thánh hôn cô, anh ấy đã nói, "Đồ ngốc, mở miệng ra nào. Anh sẽ dạy em cách hôn thật sự là thế nào."
Cũng vẫn là anh ấy sau khi hôn xong đã nói một câu chẳng có chút lãng mạn nào, "Hạ Nhật à! Em đúng thực là quả ô liu xanh ngắt."
~~~
P/s: Như Thánh đúng là Như Thánh mà ~ Nhưng không thể đến với A Nhật, đời định sẵn éo le đủ đường. Không phải tình yêu nào cũng khiến ta hạnh phúc bộn phần, nhưng mà ta vẫn yêu, bởi nó làm ta trưởng thành, bao dung và biết quý trọng những niềm vui 'vụиɠ ŧяộʍ' dù chỉ là bé nhỏ.
Tại sao chúng ta cứ mãi khuyên nhau đừng yêu một người không yêu mình? Vì rằng người ấy sẽ làm ta thế này, sẽ làm ta thế kia... Dẫu biết chỉ nhận lại được những đau khổ tột cùng, nhưng ta vẫn cứ yêu. Với những người chưa được trải nghiệm, dù có khuyên bảo thế nào, có nhìn nhận ra sao cũng chỉ là lý thuyết, để rồi đến một ngày khi tự mình rơi vào cuộc tình, ta mới hiểu người ngoài cuộc chẳng bao giờ hiểu thấu. Vậy nên, hãy cứ yêu, một tình yêu nhiệt thành và đúng nghĩa của bản thân ta, người ngoài thế nào không quan trọng, mà quan trọng nằm ở cảm giác của ta. Nếu thấy đau, chúng ta sẽ biết cách làm gì, chọn buông bỏ hay tiếp tục... và rồi sẽ tự trưởng thành. Đời là của mỗi người, hãy làm theo lý trí và mách bảo của con tim mình. Là đúng hay sai? Phải làm rồi mới biết...