Dịch: Duẩn Duẩn
Xa xa, Hạ Nhật nhìn thấy Mông Qua đang đứng đó, với một chiếc vali nhỏ bên cạnh. Anh đã nhìn thấy cô trước khi cô kịp tránh đi.
Hạ Nhật lấy chiếc nhẫn trong túi Trình Như Thánh tặng cô ngày trước lồng lại vào ngón áp út.
Một cô nàng nóng bỏng nào đấy bỗng dừng lại trước mặt Mông Qua, dường như muốn mượn cớ để xin số điện thoại. Cô nàng táo bạo ấy khi nãy có ngồi cùng chuyến bay với Hạ Nhật. Trên máy bay, cô ta cũng dùng phương pháp tương tự để "hốt" trọn số của gã đàn ông khác.
Hạ Nhật cười khẩy, hiên ngang đi qua trước mặt bọn họ. Nhưng mới đi được vài bước thì đã nghe thấy phía sau có tiếng người ngã sấp xuống kèm theo âm thanh kêu gào duyên dáng, "Hóa ra vương tử cũng chỉ là hạng đạo đức giả chó má."
Sau đó một lực lớn từ đâu bỗng siết chặt hai tay cô rồi thô lỗ kéo về phía sau. Cặp mắt Mông Qua đã long lên sòng sọc.
Khi nghe tin cô đến Mỹ và ở cùng với con đại tinh tinh kia ở New York, Mông Qua cảm thấy mình như sắp phát điên. Đêm qua, anh không tài nào chợp mắt nổi, vì rằng chỉ cần nhắm mắt, trong đầu anh sẽ bất giác xuất hiện vô vàn hình ảnh lúc này đây. Gã đần ấy chính là người đàn ông đầu tiên của Hạ Nhật. Cái danh hiệu ấy khiến anh ghen tị đến chết điên. Hận không thể chặt lìa tay hắn, hận không thể móc mắt hắn ra.
Một mặt, anh tin tưởng Hạ Nhật, song một mặt khác, anh lại không thể không thôi suy diễn lung tung.
Hôm nay trời mới vừa hửng sáng, anh đã vội chạy ngay đến sân bay. Ban đầu, anh còn mang theo tâm trạng giận ngút trời, nghĩ bụng có trói cũng phải trói gô cô về cho bằng được. Nhưng sau khi nhận được điện thoại của Trâu Vi, cậu ta bảo rằng, Hạ Nhật đang trên chuyến bay trở về Bắc Kinh.
Thế là anh lại đổi ý, hứng khởi đi mua bữa sáng mà cô thích nhất. Anh muốn dịu dàng lấy lòng cô, dẫu cho có cầu xin cô một trăm lần hay một ngàn lần cũng chẳng hề hấn gì. Dù sao, đời này đã định sẵn cô là Như Lai Phật Tổ của anh còn anh lại can tâm tình nguyện làm con khỉ bướng bỉnh của cô.
Vậy mà cô đang tâm phớt lờ anh. Mà điều khiến anh tức giận hơn cả là trông cô vẫn rất ổn, khiến người ta không kiềm được mà nghĩ, phải chăng điều đó mới thoải mái và dễ chịu làm sao...
Vừa nghĩ thế, ngọn lửa ghen tuông và đố kỵ trong anh lại trực trào. Anh giận đến điên người. Cứ cái đà này, anh nghĩ mình sẽ chẳng chết vì bị đối thủ sát hại hay tuổi già lay lắt trên giường, mà sẽ ra đi ngay tắp lự vì bị chính cơn bạo bực ương dở này hành hạ đến kiệt quệ.
"Em nói rõ cho tôi. Rốt cuộc em đến Mỹ làm gì? Tính nối lại tình xưa với bạn trai cũ ư?" Mông Qua căm hận nói: "Hay là? Tình xưa vốn đã nối lại từ lâu."
Hạ Nhật chẳng mảy may để ý tới anh, mặc cho anh tóm lấy mình. Đúng thật là tên đàn ông vừa ăn cướp vừa la làng.
"Hạ Nhật, em nói mau! Bằng đấy thời gian hai người ở bên nhau rốt cuộc đã làm những gì?" Vẻ hờ hững của cô chọc anh giận điên người.
Nom khuôn mặt dữ tợn của Mông Qua, Hạ Nhật không khỏi khoái trá. Tên đàn ông này đến cùng cũng rơi vào tình thế này: "Anh nghĩ mà xem. Một nam một nữ ở chung với nhau thì có thể làm gì được nữa?"
Giọng điệu của cô thật sự rất giống với Tô Hồng Liên. Hóa ra kiểu nói chuyện này cũng không hẳn là tệ, có thể đánh lừa người ta dễ như trở bàn tay, chả trách Tô Hồng Liên lại lấy nó làm vui.
"Ý em, hai người đã lên giường?" Câu hèn mạt ấy cứ thế thốt ra từ miệng anh, máu chảy khắp tứ chi chợt xông lên đỉnh đầu, hình ảnh quanh quẩn mãi trong tâm trí tối qua bỗng bứt phá chui ra.
Lên giường? Người đàn ông này thực sự chỉ biết làm tổn thương cô.
"Buông ra! Tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ ngay nếu anh còn ngoan cố."
Cô vừa gào toáng lên vừa hung tợn đấm đá Mông Qua: "Đầu óc anh chỉ nghĩ được đến thế thôi? Đồ khốn nạn!"
"Anh xin lỗi, A Nhật, anh xin lỗi. Anh điên rồi. Chỉ cần nghĩ đến việc em ở chung với gã đó đầu óc anh lại không được bình thường."
Người này luôn quên tiệt những gì cô nói. Hệt như việc bỏ ngoài tai câu tuyên bố cô nói mấy ngày trước. Cô không cần anh nữa!
"Mông Qua, rốt cuộc thì anh tính tùy hứng và ích kỷ đến chừng nào. Hôm đó tôi đã nói rất rõ với anh, chúng ta kết thúc rồi. Nếu lương tâm anh không cho phép, cứ mãi canh cánh trong lòng chuyện đó, phải chia một nửa tài sản cho tôi mới yên tâm, thì được thôi! Bây giờ, anh đưa liền cho tôi đi! Tôi thực sự không muốn dây dưa với loại người như anh nữa. Nay Hạ Thiên đã ổn, coi như là tôi cầu xin anh buông tha cho chị em chúng tôi! Gia đình ba người của anh muốn sống thế nào thì sống thế ấy! Tôi không quan tâm nữa."
"Em đang nói cái quái gì vậy?"
Câu "gia đình ba người của anh" đã hoàn toàn kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh Mông Qua. Cho tới nay anh cũng chỉ muốn cô trở thành gia đình ba người của anh, vì sao cô mãi không hiểu?!
"Thôi được rồi." Hạ Nhật giơ bàn tay không bị Mông Qua giữ, chặn lại trước mặt anh: "Nhìn thấy chưa, Mông Qua. Chiếc nhẫn này không xa lạ gì với anh. Giờ đây, nó đã trở lại trên tay tôi lần nữa."
"Em có ý gì?" Giọng Mông Qua run rẩy.
"Như Thánh sẵn sàng chờ tôi. Dù có bao lâu cũng vẫn chờ. Người đàn ông phía bên kia đại dương luôn một lòng một dạ với tôi. Anh ấy tin tưởng tôi, cũng chẳng có vài ba cô bạn gái cũ lộn xộn như ai đó. Quan trọng hơn là anh ấy chưa bao giờ lừa dối tôi."
Những lời ấy khiến Hạ Nhật khoái chí cực kỳ.
"Hắn là cái thá gì mà sẵn sàng chờ em. Đừng vội quên thân phận hiện tại của em là vợ tôi. Cho dù hắn có tốt nhất trần đời này thì nằm mơ cũng chẳng cướp được em khỏi tôi."
Sự kiên nhẫn của Mông Qua đã cạn kiệt. Như Thánh, cách gọi mới thân thiết làm sao. Nhưng anh không thể chịu đựng được khi cô gọi hắn như thế. Hạ Nhật đời này chỉ có thể là vợ của Mông Qua, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng cướp cô khỏi tay anh.
Mông Qua giữ chặt tay Hạ Nhật, toan tháo chiếc nhẫn của cô ra. Suốt đời này cô chỉ có thể đeo nhẫn mà anh tặng.
Trong lúc bọn họ vật lộn với nhau. Hạ Nhật nhìn thấy một tên phóng viên đang cầm ống kính chụp lén mình.
"Mông Qua, mau thả tôi ra. Có phóng viên đang chụp lén chúng ta. Anh mau đến ngăn hắn lại đi." Hạ Nhật vội vàng đẩy Mông Qua. Cô sợ không may sẽ xảy ra chuyện rắc rối nào đấy.
Nhưng Mông Qua không hề nghĩ vậy. Anh khao khát biết bao cả thế giới này biết được người phụ nữ này là của anh.
Vì vậy anh liền cúi đầu xuống, mút chặt lấy môi cô.
Mọi người ở sảnh chờ hôm đó gần như đã được chứng kiến một cảnh tượng. Người đàn ông vóc dáng cao lớn ẵm một người phụ nữ nhỏ thó xinh xắn ra khỏi sân bay. Mặc cho người phụ nữ túm lấy cổ áo đấm đá, người đàn ông vẫn kiên quyết ôm chặt không buông.
"Em ấy đang tức giận với tôi." Chàng trai trẻ nho nhã lịch sự giải thích trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Hầu như mọi người đều nghĩ cảnh xảy ra ở sân bay chỉ là khoảnh khắc lãng mạn của một cặp tình nhân.
Mông Qua nhét Hạ Nhật vào xe. Người phụ nữ này thật ác độc, nỡ lòng nào cào nát cổ anh.
Sau một phen giãy giụa kịch liệt, Hạ Nhật cũng mệt mỏi. Cô ngồi rúc trên ghế, gác cằm lên đầu gối, tóc tai rối bời. Mông Qua khẽ vươn tay, vuốt lại mớ tóc bù xù che khuất mặt cô ra sau tai.
"Mình về nhà trước nhé. Em mệt mỏi sau chuyến bay dài rồi." Anh vừa nói vừa lặng lẽ quan sát cô.
Nhưng Hạ Nhật nín thinh, nhắm nghiền hai mắt.
Vì vậy Mông Qua bèn đưa cô về nhà, song cô nhất quyết không chịu vào.
Cô đứng lặng ở đó, trên vai đeo chiếc ba lô căng phồng chật ních, nhìn sâu vào mắt anh. Ánh mắt đó làm tim anh thắt lại, ánh mắt đó hệt như một nghi thức từ biệt trước khi biến mất.
"Mông Qua, anh làm thế thì có ích gì? Lần này, lòng tôi đã chết, trái tim tôi đã chết thật rồi. Anh cứ mãi tiếp tục dây dưa với tôi thế này chỉ càng làm tôi thêm mệt mỏi, mệt mỏi đến kiệt quệ."
"Không em à. Em nghĩ sai rồi. Em chưa hề chết tâm với anh." Mông Qua ôm siết lấy cô từ phía sau: "Không đâu, A Nhật à. Em chỉ thất vọng với anh thôi. Em chỉ tức giận và oán trách anh thôi."
Anh không muốn cô chết tâm với anh, không muốn, không bao giờ. Cô có thể trừng phạt anh bằng một ngàn một vạn cách khác nhau, nhưng không phải cách này, cũng không phải kiểu tuyệt vọng này.
"Mông Qua, chúng ta đã trưởng thành cả rồi. Có những việc trong lòng hiểu rõ. Lần này, người sai là anh nên tôi không có nghĩa vụ phải chịu đựng sự vô lý của anh. Tôi chẳng vĩ đại đến mức có thể vô tư thoải mái ở bên người liên tục lừa dối mình. Tôi cũng không phải một bà mẹ kế hiền lành gương mẫu. Rõ rành anh cũng đoán được chúng ta đã chấm dứt thật sự, cớ gì còn làm mấy chuyện vô nghĩa thế này. Vậy nên chúng ta sớm tụ sớm tan đi thôi."
Giọng điệu bình thản của Hạ Nhật làm Mông Qua xao lãng, thế là anh ép cô vào tường: "Đó là suy nghĩ của riêng em. Anh biết là lỗi của anh. Nhưng phải làm sao đây? Cả đời này anh chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng em sớm tụ sớm tan."
"Mông Qua." Hạ Nhật nói tiếp: "Tôi sẽ tuân thủ đúng những gì chúng ta ký trên giấy thỏa thuận kết hôn. Trong năm năm này, tôi sẽ là vợ trên danh nghĩa của anh, nhưng tôi không muốn có mối quan hệ với anh như một người vợ thực thụ. Trên giấy thỏa thuận kết hôn cũng ghi rõ chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Nếu anh còn quấy rối tôi giống như hôm nay, tôi sẽ mời luật sự nộp đơn tố cáo anh."
"Em cứ đi mà tố cáo!..." Mông Qua cười cợt, trông nét mặt thảm đạm biết chừng nào.
"Được thôi. Vậy chúng ta gặp nhau trên tòa án!" Hạ Nhật đẩy mạnh Mông Qua ra, hiềm nỗi mới đi đến cửa đã bị một lực thô bạo lôi lại.
"Hạ Nhật, em tưởng vào nhà Mông Qua rồi có thể ra dễ thế sao?" Anh ép cô vào tường.
"Tôi sẽ kiện anh tội giam giữ người bất hợp pháp." Anh tưởng anh là pháp luật chắc.
"Tôi đảm bảo với em, tội cáo buộc giam giữ bất hợp pháp của em hoàn toàn không có cơ sở được thành lập. Hình như em đã quên, trên giấy thỏa thuận có một khoản ghi rõ hai bên phải sống chung dưới một mái nhà. Hơn nữa, phí bồi thường hợp đồng là con số khổng lồ. Em nghĩ mình trả nổi ư?"
"Vả lại, đừng nói với tôi em không sá gì chuyện ấy, cũng đừng nói với tôi em không quan tâm đến việc ngồi tù. Em nghĩ mà xem, Hạ Thiên nỡ để em ngồi tù ư? Nó sẽ thương em mà chật vật đi xoay tiền. Em nghĩ nó xoay tiền ở đâu? Hơn nữa, em cam lòng để nó chạy vạy khắp nơi, nếm hết mọi khổ đau vì em sao? Em tin không? Chỉ cần tôi lên tiếng, nó nằm mơ cũng không mượn được một xu nào ở cái Bắc Kinh này."
Từ nhỏ, Hạ Nhật đã biết Mông Qua là người bất chấp mọi thủ đoạn để có được thứ mình muốn. Năm mười bốn tuổi, trong lớp có một cậu bạn mới chuyển đến. Cậu bạn ấy không may làm bẩn áo sơ mi trắng của anh nhưng lại quên xin lỗi. Mông Qua cũng không nói gì mà chỉ ung dung đến gặp thầy chủ nhiệm thưa chuyện, bảo rằng, "Thưa thầy, xin hãy chuyển lời đến thầy hiệu trưởng, em không thích có học sinh nói giọng địa phương trong trường mình". Thế là ngày hôm sau, cậu bạn ấy đã bị đuổi khỏi trường ngay lập tức. Kỳ thực, cậu bạn ấy nói tiếng phổ thông rất tốt, chỉ có một sơ suất nhỏ là ngày đầu tiên vào lớp, vì quá căng thẳng nên cậu ấy đã lỡ miệng chào hỏi mọi người bằng giọng địa phương, làm cho các bạn trong lớp cười ầm một trận.
Ở lứa tuổi trong sáng tươi đẹp ấy, Mông Qua đã "xử tử" một cậu bạn chỉ vì cậu ấy sơ ý làm bẩn áo sơ mi của anh.
Hạ Nhật không ngờ cho đến hôm nay anh lại dùng chính thủ đoạn ấy để đối phó với cô. Giây phút này, cô cảm thấy buồn cười biết bao. Hạ Nhật nở nụ cười cay đắng. Cuộc đời cô hệt như vở hài kịch hoang đường. Cứ thế mà giãy giụa, cứ thế mà vùng vẫy, chẳng biết khi nào mới có thể kết thúc.
Cô cười hỏi anh: "Mông Qua, anh bảo anh yêu tôi, và giờ anh bắt tôi ngồi tù?"
Mông Qua gắng gượng nhắm mắt. Nụ cười của cô khiến lòng anh đau như cắt.
"Lúc đó anh sẽ quy cho mình một tội danh và ngồi tù cùng em. Em ngồi bao lâu thì anh ngồi bấy lâu."
Chưa bao giờ Hạ Nhật cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ. Tuyệt vọng đến nỗi không biết lấy đâu ra sức mạnh cắn phập vào da thịt anh. Nhưng anh vẫn đứng yên đó để mặc cô cắn.
Cuối cùng, cô mệt mỏi. Cô mặc cho anh ôm mình đến phòng tắm, mặc anh cởϊ qυầи áo rồi tắm cho cô, mặc anh tháo nhẫn trên ngón tay, mặc anh bế cô đến giường.
Anh ôm ghì cô trong vòng tay mình, đau đớn nói.
"A Nhật, anh xin lỗi. Anh thật sự không còn cách nào khác. Anh chỉ có thể để em ở bên anh theo cách này."
Bấy giờ, Hạ Nhật rất tò mò, liệu thế giới này có hay chăng một kiểu tử vong mang tên kiệt sức.