Dịch: Duẩn Duẩn
Hết thảy ở hiện tại đang là một vấn đề nan giải với Hạ Nhật. Cô thật sự chẳng nghĩ ra cách nào để thoát khỏi tình trạng khó xử này bởi cô biết mình sẽ không bao giờ thắng nổi Mông Qua.
Ngày hôm sau, Hạ Nhật thừa dịp Mông Qua đang ở trong phòng tắm bèn lén chuồn ra ngoài. Bây giờ cô phải đi gặp Hạ Thiên. Cô đã hứa khi về đến nhà sẽ gặp thằng bé đầu tiên.
Ai ngờ vừa mới đẩy cửa ra thì bất thình lình nghe thấy giọng Mông Qua tra vấn, "Đi đâu đấy?"
Đi đâu đấy? Nghe có khác gì đang xét xử tội nhân không chứ. Nay rơi vào cục diện hoang đường không tả nổi, Hạ Nhật chưa bao giờ tưởng tượng được chuyện nực cười này sẽ xảy đến với mình.
"Đi đâu ư?" Hạ Nhật nhìn thiết bị giám sát được lắp đặt khắp nơi: "Tất nhiên là rời khỏi cái lồng giam này rồi. À không, nên gọi là lồng son thếp vàng mới phải. Chiếc lồng son do chính Mông Qua tạo ra. Chiếc lồng son mà tự tôi cũng cảm thấy nực cười và không giải thích được."
"Em nên hiểu những gì anh nói tối hôm qua." Mông Qua lạnh lùng nhắc lại.
"Thế nào?" Hạ Nhật cảm thấy mọi thứ càng lúc càng vớ vẩn: "Giờ đến cả đi thăm em trai tôi cũng không có quyền phải không?"
"Anh đưa em đi." Mông Qua rút chìa khóa xe, toan đi về phía Hạ Nhật.
"Đứng lại!" Hạ Nhật chỉ thẳng mặt Mông Qua hét lớn. Khuôn mặt đẹp không gì sánh bằng kia đã từng dẫn dụ trái tim cô, vậy mà nay cô chỉ cảm thấy chán ghét tới cùng cực: "Anh, chớ có lại gần tôi."
Mông Qua chợt dừng lại, khuôn mặt đâm sầm sì tức thì. Một lúc sau mới nhẹ giọng nói.
"A Nhật, chuyện này ông nội không biết. Chiều nay em có thể đến thăm ông được không? Mấy nay ông cứ luôn lẩm nhẩm nhắc đến em. Em xem như thế được chứ. Chiều nay anh sẽ đến chỗ Hạ Thiên đón em. Chúng ta đến thăm ông nhé?"
Hạ Nhật mở cửa xông thẳng ra ngoài, không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Mông Qua. Cô ra sức chạy bạt mạng, dường như chỉ có tốc độ vội vã ấy mới có thể thoát khỏi vẻ mặt phục tùng, lấy lòng của Mông Qua.
Mười mấy năm gắn bó giống như một khối u ác tính sinh trưởng trong lòng Hạ Nhật. Cô tha thiết được thoát khỏi nó biết bao, chỉ cần một dao cắt bỏ là máu tươi đầm đìa.
Vừa mới bước ra khỏi tiểu khu, tình huống bất ngờ ập đến làm Hạ Nhật không kịp trở tay. Hàng loạt người cầm máy quay phim chụp hình chỉa thẳng về phía cô. Tiếng nháy màn trập và tiếng hỏi tới tấp thi nhau ập đến như lũ quét.
"Xin hỏi cô Hạ, cô có mối quan hệ gì với người phụ trách T.R? Có phải hiện nay hai người đang ở trong thời kỳ nồng nhiệt?"
"Cô Hạ, cho hỏi có phải hiện tại cô đang sống trong nhà của Mông tổng không? Có phải hai người đang trong giai đoạn sống thử không?"
"Có người nói hiện tại cô đang là nhân viên của T.R. Có phải hai người quen biết nhau vì công việc không?"
"Xin hỏi, cô nghĩ gì về mối quan hệ giữa Mông tổng và Tô Hồng Liên?"
"Cô Hạ có thể giải thích về chuyện đã xảy ra ở sân bay không? Có người nói Mông Qua giới thiệu cô là bạn gái của anh ấy. Cô có thể tiết lộ một chút hai người đang ở giai đoạn nào không?"
....
Hạ Nhật cầm túi xách che mặt theo bản năng. Những câu hỏi hóc búa
khiến cô đâm hoảng loạn. Cô nhìn về phía phòng bảo vệ cầu cứu, nhưng nhân viên bảo vệ cũng không có cách nào để ngăn trở mấy người này.
Hạ Nhật dùng hết sức đẩy mạnh lũ truyền thông ấy ra, song vô ích. Cuối cùng bọn họ còn dồn cô đến một góc nhỏ.
Nhưng vẫn còn chưa thôi, có người còn cố lấy chiếc túi xách ra khỏi mặt cô. Hạ Nhật gắng giữ nó thật chặt, móc điện thoại ra, run run bấm số của Mông Qua.
"Mông Qua, anh mau ra đây. Mau ra đây ngay cho tôi..."
Cúp điện thoại, Hạ Nhật cực kỳ tuyệt vọng. Suốt khoảng thời gian chung đụng với anh, cô tự biết trong mình đã ấp ủ một chấp niệm. Cô thực sự xem anh là khinh kỵ binh có thể cứu cô khỏi nguy nan bất cứ lúc nào. Vì thế mà mỗi khi rơi vào tình huống không có ý thức, cô luôn nhấn số gọi anh đầu tiên.
Lúc Mông Qua vội vàng chạy ra thì thấy một lượng lớn truyền thông đang vây quanh Hạ Nhật, còn cô thì co rúm ở trong góc, hai tay run rẩy cầm túi xách che mặt, có tên còn cố ý kéo túi ra cho bằng được.
Đám người đó vừa nhìn thấy Mông Qua liền nhao nhao hướng máy quay về phía anh. Tức thì anh chộp lấy tên phóng viên cố kéo túi xách của Hạ Nhật, đấm liên hồi vào mặt gã.
Cánh ký giả nhìn thấy tình huống đó sợ đến nỗi quên luôn đặt câu hỏi. Tuy bình thường miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm hay thậm chí là chế giễu thẳng thừng kiểu bới móc của lũ truyền thông, nhưng Mông Qua chưa bao giờ mất kiểm soát đến thế. Chỉ cần nhìn sự bảo vệ quá mức của anh với người phụ nữ này là đủ hiểu mối quan hệ của họ không đơn giản chút nào.
Bọn họ vừa nghĩ tới đấy thì bỗng nghe thấy Mông Qua hộc hằn nói với bảo an, "Gửi dữ liệu camera giám sát ngay cho tôi, không được bỏ sót một góc nào."
Nghe thế là đủ hiểu lớn chuyện rồi.
Song bọn họ cũng chỉ biết đứng trơ mắt nhìn anh bế người phụ nữ ấy ngênh ngang đi mất.
Mông Qua thành thục dừng xe trước cửa trọ nhà Hạ Thiên. Sau một hồi ầm ĩ, Hạ Nhật cũng chẳng còn lòng dạ chất vấn anh.
Cô thẳng thừng bước xuống xe mà không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Mông Qua trông theo bóng lưng của Hạ Nhật, bỗng hối hận gần chết vì hành vi xằng bậy của mình ở sân bay. Hành vi tùy hứng ấy của anh có thể sẽ khiến cuộc sống của Hạ Nhật trở nên xáo trộn.
Nghĩ vậy anh bèn đánh một cuộc cho bộ phận quan hệ công chúng.
Hạ Thiên vừa mới nhìn thấy cô liền vội vội vàng vàng tắt TV ngay lập tức.
Hạ Nhật không hề phát hiện vẻ mặt mất tự nhiên của Hạ Thiên, trực tiếp ngồi thẳng xuống giường, đờ đẫn nhìn cửa sổ. Hồi lâu sau mới lặng lẽ nói, "Hạ Thiên, chị không biết phải làm gì bây giờ. Mọi con đường đều đã bị chặn rồi, bị Mông Qua chặn lại hết rồi."
Sau đó, Hạ Nhật kể lại mọi chuyện của Mông Qua cho Hạ Thiên nghe, nhưng cô giấu chuyện của đứa bé, chỉ lấp lửng nói những việc Mông Qua làm cô đau lòng và thất vọng. May là, Hạ Thiên không hề hỏi kĩ.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên nhìn thấy Hạ Nhật phơi bày sự mệt mỏi và hoang mang trước mặt mình.
"Chị à, bây giờ", Hạ Thiên ngồi xuống bên cạnh cô: "Bây giờ chị đừng nghĩ gì nữa, cứ để em. Chị quên em trai chị hiện tại là một chàng trai hai mươi sáu tuổi rồi sao. Cùng lắm thì chúng ta rời khỏi đây, đến Nhật Bản như đã bàn từ trước. Đến lúc đó, tới lượt em nuôi chị."
Hạ Nhật cười cay đắng. Không phải là cô không nghĩ tới việc rời khỏi đây, ngặt nỗi Hạ Thiên không đi được, giấy tờ tùy thân của thằng bé đều nằm ở chỗ Mông Qua cả. Lúc ấy, anh đã cầm đi hết, bảo là xin thủ tục du học cho Hạ Thiên.
Hạ Nhật duỗi người, nằm xoài xuống giường, vặn cái lưng mỏi nhừ: "Thôi được rồi! Chuyện tiếp đó giao cho người đàn ông trụ cột của gia đình vậy."
Hạ Thiên cũng nằm xuống, vươn vai duỗi eo một cái: "Chị cứ yên tâm. Chuyện này để em nghĩ cách."
Một lát sau, Hạ Nhật như nhớ ra điều gì: "Này, sao điện thoại em mãi không gọi được thế."
"Em cho nó vào tiệm cầm đồ rồi."
Khoảng xế chiều, Hạ Nhật đưa Hạ Thiên đi dạo trung tâm thương mại, mua cho cậu chiếc điện thoại di động. Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồng hồ Thụy Sĩ nổi tiếng, Hạ Nhật chợt dừng lại hồi lâu. Trước đây, cô từng xem một quảng cáo đồng hồ đeo tay, cảm thấy chiếc đồng hồ ấy mà đeo vào tay Hạ Thiên thì đẹp biết chừng nào, chỉ có điều Hạ Thiên khi ấy còn chưa tỉnh. Kể từ đó, cô luôn ấp ủ một suy nghĩ, đến khi Hạ Thiên tỉnh dậy, cô nhất định sẽ mua chiếc đồng hồ ấy cho cậu.
Nghĩ tới đây, Hạ Nhật liền kéo tay cậu vào cửa hàng.
Cô thử chiếc đồng hồ mà trước đây cô thấy trên quảng cáo vào tay Hạ thiên, quả nhiên Hạ Thiên nhà cô đeo rất hợp, cũng rất đẹp. Hơn nữa, cô thấy thằng bé cũng thích nó.
Nhưng chỉ chốc lát sau, cô nhân viên mới rồi còn nở nụ cười tươi như hoa đã lạnh nhạt nói: "Thưa cô, thẻ của cô đã vượt quá khoản vay rồi. Chẳng bằng, cô thử một thẻ khác xem sao."
Sau mấy tháng không phải lo cơm ăn áo mặc, Hạ Nhật gần như quên mất mình là một đứa khố rách áo ôm, nghèo rớt mùng tơi. Cô lúng túng cười trừ nhìn nữ nhân viên, do dự một lúc, cuối cùng đành rút một tấm thẻ khác ra. Vừa nhìn thấy tấm thẻ ấy, hai mắt cô nhân viên liền tỏa sáng lấp lánh.
Lúc nhìn thấy tấm thẻ này của Mông Qua, hai mắt A Thụ cũng lấp lánh hệt như vậy. Cậu ta vừa nuốt nước miếng vừa nói rằng, đây là tấm thẻ không giới hạn, có thể sử dụng ở bất cứ đâu, chỉ cần chỗ đó có ngân hàng.
Một nhân viên khác của cửa hàng cũng đi tới, trông có vẻ là quản lý ở đây, nhưng chẳng hiểu sao lại nhìn cô chằm chặp.
Hạ Nhật nhíu mày. Cô ghét cô ta nhìn cô như thế, song vẫn đưa tấm thẻ tới. Hạ Thiên bỗng nhiên giựt lại, nói nhỏ bên tai cô, "Chị à, đừng tiêu tiền của Mông Qua."
Trong góc cửa hàng có tiếng thì thầm của hai nữ nhân viên, đến khi biết họ không có ý định mua đồ, cả hai cũng không kiêng dè gì bàn tàn xôn xao hơn, giọng nói to thấy rõ.
"Giống hệt chiếc túi của cô gái ở sân bay, kiểu tóc cũng thế, ngay cả đôi giày cũng không trật đi đâu được."
"Cô bảo thử xem, trông ăn bận rõ đẹp và có tiền mà sao mua có chiếc đồng hồ cũng cà kê chậm chạp như vậy. Tôi mà là cô ta á, vung một nghìn tệ cũng chả chớp mắt."
"Người ta chẳng phải lọ lem sao?" Người quản lý cửa hàng cười ha hả: "Lọ lem thì phải làm sao cho ra dáng lọ lem chứ. Trên TV cũng diễn thế cả đấy. Lọ lem có ham tiền bao giờ? Chỉ được cái bắt chước là giỏi."
"Tôi tò mò chết đi được, sao Tô Hồng Liên có thể thua cô ta được nhể, hay là công phu trên giường..."
Cô ta chẳng nói được hết câu, bởi vì Hạ Thiên đã bóp cổ cô ta.
Trong trung tâm thương mại to lớn dường này, không hiểu sao Hạ Nhật luôn cảm thấy có người đang chỉ chỏ nói xấu sau lưng mình. Cô cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Nhìn mà xem! Mông Qua đã biến cuộc sống của cô thành thế nào!
Ngay cả khi đã đội chiếc mũ Hạ Thiên mua cho mình thì cô vẫn cảm thấy bản thân không khác gì một con chuột đang trốn chui trốn nhủi.
Đứng trước cửa trung tâm thương mại, Hạ Nhật hung hăng giựt mũ xuống. Sống kiểu này đúng thật là mệt mỏi. Rõ ràng cô không hề làm sai, tại sao phải chịu đựng mọi thứ?
Hạ Nhật chỉ tòa trung tâm thương mại, lớn tiếng tuyên bố.
"Hạ Thiên, năm năm sau, chúng ta sẽ mua đứt tòa nhà này bằng tiền của Mông Qua. Chúng ta sẽ ở tầng cao nhất, không cần làm gì cả, chị sẽ là bà chủ, em sẽ là ông chủ, mỗi ngày đều ăn chơi xả láng bằng tiền số tiền cho thuê đấy. Hơn nữa, hàng ngày sẽ cầm tiền chèn ép hai ả trâng tráo ở lầu ba mươi tám ban nãy."
"Được!" Chị của cậu họa hoằn lắm mới phát biểu được một câu mạnh mẽ như thế. Hạ Thiên cũng chỉ biển quảng cáo của cửa hàng xe, vội vàng phụ họa thêm: "Lúc đó, chúng ta sẽ mua hẳn chiếc Lamborghini kia. Em sẽ chở chị đi hóng gió mỗi ngày, đeo kín vàng rêu rao khắp đường phố."
Bọn họ hào hứng biến những đau khổ trong miệng của kẻ khác thành niềm vui, thế nhưng còn chưa hưởng thụ đủ niềm vui ấy, vào buổi tối khi đến nhà hàng dùng cơm, lại bất thình lình nhìn thấy Mông Qua trên TV.
Trông thì giống như một con người, nhưng những việc anh làm tiếp đó khiến Hạ Nhật cảm thấy không thở nổi.