- Không, Lâm sư huynh, ta và ngươi cùng nhau đối phó bọn họ!
Thần sắc Diệp Thi kiên nghị nói.
Lâm Phong buồn cười vỗ bờ mông căng tròn của nàng nói:
- Ta bảo ngươi đi, ngươi liền đi đi, ngươi lưu lại có thể giúp đỡ được cái gì, chỉ thêm phiền mà thôi!
- Sư huynh!
Khuôn mặt Diệp Thi đỏ lên, có chút mê người, cũng hơi buồn bực, sao có thể tùy ý vỗ mông của thiếu nữ chứ.
- Nghe lời, ngươi đi trước, coi như ta đánh không lại bọn hắn cũng lưu không được ta!
Lâm Phong tiếp tục nói.
Diệp Thi nhìn Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử sắc mặt bình thản, cũng cảm thấy Lâm Phong nói rất có đạo lý, không khỏi áy náy nhìn Lâm Phong, dặn dò:
- Lâm sư huynh, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận!
Nói xong mới nhanh chóng chạy đi.
Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử thấy nàng rời đi, mới bất đắc dĩ nói:
- Nếu như có thể, ta không muốn đối địch với ngươi!
Lâm Phong cười nói:
- Không có cách, ai bảo ta làm người thiện lương chứ!
Lăng Ba Tiên Tử lườm hắn một cái, thầm nghĩ: thiện lương xác thực có một chút, nhưng hung ác lên cũng không phải bình thường.
- Cẩn thận!
Phó Cảnh Thiên lên tiếng nhắc nhở, từ trong Túi Càn Khôn lấy ra binh khí của mình.
Đó là một thanh trường kích cực kỳ hoa lệ, toàn thân do hàn thiết chế tạo, mang theo một tia hàn khí, sắc bén phi phàm.
Lăng Ba Tiên Tử cũng lắc váy áo, không thấy nàng lấy ra binh khí, mà chưởng hóa thủ đao, bốn phía bàn tay quấn quanh một tia khí lưu.
- Ngạch, ta cảm thấy vẫn là không nên động binh khí cho tốt!
Lâm Phong ngừng lại, hảo tâm nhắc nhở.
Phó Cảnh Thiên mỉm cười, cũng không để ở trong lòng, mà vung vẩy trường kích, cả người giống như Võ Thần tái thế, khí thế phi phàm.
Lăng Ba Tiên Tử dáng người uyển chuyển, giống như tiên tử nhảy múa, trong dáng múa hoàn mỹ lại mang theo sát ý cường đại.
Lâm Phong bất đắc dĩ rút ra Thanh Huyền Kiếm, cùng hai người giao thủ với nhau.
Vũ khí của Phó Cảnh Thiên quả nhiên bất phàm, có thể chống đỡ Thanh Huyền Kiếm mấy hiệp, bất quá cuối cùng vẫn thoát không được vận mệnh bị cắt thành đậu hũ.
Phó Cảnh Thiên nhìn trường kích bị chặt đứt trong tay, không khỏi thịt đau, nguyên bản tới Linh Đài kỳ còn có thể tiếp tục sử dụng, không có nghĩ hiện tại đã xong, trách không được Lâm Phong nhắc nhở mình.
Trường kích của Phó Cảnh Thiên bị phế, liền lấy quyền pháp công kích, trong lòng Lâm Phong tự có tính toán, thu Thanh Huyền Kiếm, lấy Huyền Thiên Cửu Biến đối địch.
Không thể không thừa nhận, hai người này quả nhiên lợi hại, không giống Lâm Phong, loại tu luyện dùng phương thức mưu lợi, hai người tu luyện cực kỳ vững chắc, đều có thể xưng người nổi bật trong Luyện Khí kỳ.
Nếu Lâm Phong đối đầu bất kỳ người nào, muốn chiến thắng cũng không khó, nhưng đối đầu hai người, lại có chút thua chị kém em.
Cũng không phải tu vi không bằng người, mà là hai người này tu vi tinh thâm, mặc dù bề ngoài không có bao nhiêu giao tình, nhưng phối hợp lại cực kỳ ăn ý.
Thầm vận Thái Thượng Luyện Thể Đồ, thân thể Lâm Phong cứng rắn như sắt, mặc dù tu vi của Phó Cảnh Thiên thâm hậu, cũng chỉ có thể lưu lại hai tiếng giòn vang.
Nhưng Lăng Ba Tiên Tử khác biệt, nàng dùng tuyệt đối là võ kỹ Địa phẩm, uy lực không thể coi thường, có thể lưu lại một dấu vết mờ mờ.
Mặc dù Phó Cảnh Thiên không thể tạo thành thương thế, nhưng hắn cứ nhắm vết thương của Lâm Phong công kích, chiêu chiêu ngoan lệ.
Lâm Phong rơi vào hạ phong, nhưng cực kỳ kiên cường, không chịu lui ra phía sau nửa bước.
Ba người gây ra động tĩnh rất lớn, sớm đã hấp dẫn không ít người quan sát, bất quá mọi người lo lắng tai bay vạ gió, nên chỉ quan sát từ đằng xa.
- Trời ạ, thế mà một người độc đấu Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử!
- Thật là muốn chết, đã sắp không kiên trì được, cho rằng thắng Trử Tuấn là thiên hạ đệ nhất sao.
Có người tán thán, có người ê ẩm chửi bới, nhưng đều để ý hai bên thắng bại.
Ba người càng đánh càng hăng, đều ra tuyệt chiêu, không chút lưu thủ, Lâm Phong mấy lần gặp nguy cơ, nhưng đều hiểm hiểm tránh thoát, để đám người chế giễu hận đến nghiến răng.
Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy rung động trong mắt đối phương.
- Hắn đang mượn tay chúng ta hấp thu dược lực trên người!
- Hắn muốn mượn loại xu hướng suy tàn này, thuận thế đột phá!
Hai người kinh ngạc không thôi, hạ thủ càng nặng, nhưng thật lâu không thể chiến thắng.
Trong các đệ tử vây xem có thực lực không kém cũng phát hiện điểm ấy, hoảng sợ nói:
- Trời ạ, một người độc chiến hai cao thủ Luyện Khí kỳ tầng chín đã là kỳ tích, hắn còn muốn lợi dụng áp lực thu nạp dược lực, mượn cơ hội đột phá!
- Thật là muốn chết, hai cao thủ xuất thủ, hắn kiên trì không được bao lâu!
Có người cười nhạo nói.
- Không thể cùng hắn hao tổn nữa, dùng toàn lực đi!
Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử gần như đồng thời hạ quyết tâm, hai người vận chuyển tất cả chân khí oanh kích ra.
Lâm Phong rơi vào xu hướng suy tàn, không né tránh được, chỉ có thể hai tay giao thoa, toàn lực chặn lại.
Ba cao thủ toàn lực va chạm, bên người đất sụt ba thước, bụi đất tung bay, Lâm Phong lấy một địch hai, vậy mà không lùi nửa bước, luận chân khí tinh thuần, cơ hồ tìm không ra người thứ hai.
- Không xong!
Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử thầm kêu một tiếng, vội vã lui ra.
Hai mắt Lâm Phong lóe lên tinh quang, trong nháy mắt đột phá Luyện Khí kỳ tầng chín, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, sải bước ra, quyền đả Phó Cảnh Thiên, chân đá Lăng Ba Tiên Tử.
Ở trước mắt bao người, một người đánh bại hai đại cao thủ.
Phó Cảnh Thiên bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, Lăng Ba Tiên Tử càng thêm thanh lãnh, đưa tay lau khuôn mặt, vừa rồi nàng tránh nhanh, nhưng vẫn bị Lâm Phong giẫm lên mặt một cước.
Đây đối với nàng luôn thích sạch sẽ, quả thực là sỉ nhục không cách nào rửa sạch.
- Thắng... Thế mà thắng!
- Hắn thành công đột phá!
Mọi người ngơ ngác nhìn giữa sân, không ai ngờ Lâm Phong lại thành công đột phá Luyện Khí kỳ tầng chín.
Đông! Đông! Đông!
Ba tiếng chuông vang, một màn sáng nhanh như lưu tinh quét ngang toàn bộ Phi Lưu Giản, đám người bị lưu quang quét trúng, lập tức cảm giác có hấp lực truyền đến, mắt tối sầm lại, khi mở mắt đã xuất hiện ở bên ngoài Phi Lưu Giản.
- Hừ!
Phó Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng, vung tay áo quay người rời đi.
Phi Lưu Giản đã đóng, lại tranh nữa cũng không có chút ý nghĩa nào, Lăng Ba Tiên Tử hung ác trừng Lâm Phong một cái, phiêu nhiên rời đi.
Lâm Phong quét qua chúng đệ tử chung quanh, mặc dù ánh mắt không mang theo bất luận tính xâm lược gì, nhưng mọi người lại theo bản năng lui về sau một bước, sợ hắn tiến lên gây chuyện.
Lâm Phong không khỏi sờ mũi, mình là người không nói lý lẽ như vậy sao, sao cảm giác mọi người nhìn mình giống như nhìn hồng thủy mãnh thú vậy.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, tọa giá của Nhị sư tỷ đã sớm đậu ở trên không trung, tựa hồ phát hiện Lâm Phong, trong xe duỗi ra một ngọc thủ, bàn tay nhẹ nhàng vung lên.
Lâm Phong chỉ cảm thấy lực lượng cường đại mang theo thân thể của mình bay về phía phượng xa.
Chúng đệ tử ngẩng đầu, có chút hâm mộ nói:
- Trời ạ, Huyền Vũ Phong Nhị sư tỷ tự mình đến tiếp, thật phô trương!
Có người ê ẩm nói:
- Thật không biết hắn điểm nào tốt, Thiên Tuyết Phong Đại sư tỷ, Huyền Vũ Phong Nhị sư tỷ lại coi hắn như bảo bối!
Bên cạnh một người liếc một cái nói:
- Trong ngũ phong có ba cái bị hắn đánh cho tè ra quần, đổi lấy ngươi được không?
Đây là lời đồn trần trụi, Trử Tuấn đúng là bị đánh tè ra quần, nhưng Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba Tiên Tử còn không đến mức, chỉ bất lời đồn còn chân chính xác sao
Thậm chí còn nghe nói Phó Cảnh Thiên cố nén thương thế, quay lại Thiên Địa Phong cơ hồ bất tỉnh, thề không báo thù sẽ không làm người.
Lăng Ba Tiên Tử thì tức giận đến một kiếm chém nát chỗ ở của mình, đệ tử sát vách cũng bị tai bay vạ gió.
Mà Lâm Phong ở trong phượng xa, luôn cảm thấy ánh mắt Nhị sư tỷ nhìn mình mang theo tính xâm lược rất mạnh, để cho người ta có chút xấu hổ.