- Em sẽ hầu hạ các anh trước. Bạn em chưa yêu đương bao giờ, kinh nghiệm còn non, không phong phú được như em!
Đám Ân Phách lập tức sung sướng đến mức tay chân rụng rời. Mạc Huy không đợi được nữa, toan cởi áo lao đến ôm chầm Nhã Hân. Tuy nhiên, Nhã Hân đã nhanh tay chau mày, tỏ rõ vẻ khó chịu mà lắc đầu:
- Lần lượt được không? Tác dụng của thuốc làm em còn yếu lắm, nhỡ chết ra đấy thì sao?
Ngẫm nghĩ một lúc, Ân Phách cảm thấy Nhã Hân nói cũng có lý. Hắn hếch mặt ra hiệu cho bốn gã còn lại lui ra trước, sau đó xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, nở nụ cười khả ố mà nói:
- Nào, bắt đầu vào việc đi!
Phẹt...
Trên gương mặt ngăm ngăm của Ân Phách bỗng dưng hiển hiện lù lù một bãi nước bọt. Nhã Hân nhếch môi cười khẩy đầy khinh bỉ:
- Muốn chơi bà ư? Đừng hòng!
Ân Phách chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên cảm thấy cổ họng mình lành lạnh. Cửu Châu đã cắt được dây trói từ lúc nào, đang đứng sau lưng hắn, trên tay còn cầm mảnh thủy tinh sắc bén, cứa một đường ngọt và dứt khoát trên cổ.
Tuy nhiên, Cửu Châu không dùng lực cứa sâu, do vậy Ân Phách chỉ bị thương ngoài da, máu tươi tanh tưởi lập tức chảy tràn xuống lồng ngực.
Hắn biết nếu cố tình chống cự, cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ cứa đứt cuống họng hắn ngay lập tức. Ân Phách không dám làm càn, lắp bắp cất giọng đàm phán:
- Đừng làm liều. Các cô muốn điều kiện gì, tôi sẽ đồng ý đáp ứng toàn bộ yêu cầu của các cô!
Khóe môi Cửu Châu khẽ cong, gương mặt thanh thuần thường ngày hiện tại trở nên vô cùng thâm hiểm:
- Tôi muốn gì à? Muốn gì này!!!
Dứt lời, Cửu Châu lạnh lùng với lấy bình hoa đặt bàn ở bên cạnh, không do dự mà trực tiếp đập mạnh xuống đầu Ân Phách.
Tiếng bình hoa vỡ vụn vang lên chói tai, mảnh sứ vỡ cứa vào da đầu Ân Phách khiến hắn đau điếng, loạng choạng mà ngã ngửa ra nền đất, ngất lịm.
Cửu Châu lau lau bàn tay dính máu của mình lên quần áo Ân Phách, sau đó bước đến bên cạnh Nhã Hân, giúp cô ấy cứa đứt sợi dây trói mình. Nhã Hân đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nước mắt cuối cùng cũng rơi lã chã, vòng tay ôm chầm Cửu Châu.
Sự việc kinh hãi này hai người họ chưa từng trải qua bao giờ, do vậy thâm tâm vô cùng run sợ. Cửu Châu vỗ vỗ vai bạn an ủi, sau đó nhìn về phía cánh cửa đang đóng im ỉm mà lạnh lùng nói:
- Còn bốn tên nữa chúng ta chưa giải quyết được. Nhã Hân, nghe mình, cậu phải thật bình tĩnh. Việc cần làm hiện giờ là chạy thoát khỏi đây ngay lập tức.
Dứt lời, Cửu Châu loay hoay bước xung quanh nhà, tìm kiếm đồ vật làm vũ khí để chống trả. Vì căn nhà này bọn chúng không thường xuyên ở cho nên đồ đạc có rất ít. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cô cũng chọn được cho mình một chiếc gậy đánh bóng chày cũ kỹ bị vứt xó ở một góc.
Nhã Hân chỉ đứng chết trân tại chỗ, vì quá hoảng loạn nên tay chân lóng ngóng, không biết nên làm gì cho phải.
Bộp... bộp...
Phía ngoài cửa bắt đầu truyền tới một tràng âm thanh lộp cộp của giày dép. Sắc mặt Cửu Châu bắt đầu trầm hẳn xuống. Cô biết nếu chỉ dựa vào chút sức lực ít ỏi này của mình, chắc chắn không thể chống cự lại được đám biến thái khỏe mạnh này.
Bởi vậy, ngay trong phút nguy cấp, Cửu Châu liền nghĩ ra một cách.
- Nhã Hân, mau lại đây!
Cô đưa tay vẫy vẫy gọi Nhã Hân bước đến bên cạnh mình.
Nhã Hân bị gọi mới tỉnh táo, lật đật chạy đến bên cạnh cô. Tiếng bước chân càng lúc càng thêm gần, Nhã Hân bắt đầu run lên cầm cập.
Cửu Châu hít sâu một hơi, sau đó tự mình lột áo phông, ném mạnh xuống dưới đất, chỉ để lại duy nhất chiếc áo bra màu đen quyến rũ. Từng giọt mồ hôi lạnh trên trán của Cửu Châu đang không ngừng rịn ra, ướt đầm làn da trắng nõn.
Cô nắm chặt bờ vai Nhã Hân, nhìn thẳng vào mắt cô ấy mà nói:
- Nhã Hân, chúng ta có thoát được hay không, đều phải trông chờ vào cậu đấy!