Anh... anh...
Cửu Châu hoàn toàn câm nín.
- Lục Nghị Phàm, anh thật đáng ghét!
- Em nói ai đáng ghét?
Lục Nghị Phàm xoay lưng lại nhìn cô chằm chằm, trầm giọng hỏi.
Cửu Châu lừ anh một chặp, sau đó kéo chăn, quay mặt vào bạt lều mà lẩm bẩm:
- Lục Nghị Phàm là đồ đáng ghét, đã vậy còn xấu xa, đê tiện, dê xồm!!!
Á...
Cô vừa nói dứt câu, cơ thể liền bị cánh tay to lớn của Lục Nghị Phàm kéo mạnh, lật ngửa người về phía trước. Hai bàn tay Cửu Châu bị khóa trụ trên đầu, tư thế vô cùng mờ ám.
Anh há miệng, thổi một hơi vào tai Cửu Châu, sau đó nở nụ cười đê tiện:
- Em có muốn thử cảm giác làm người lớn không? Tôi cũng chưa được thử qua. Hay là chúng ta cùng nhau hợp tác.
Cửu Châu bị Lục Nghị Phàm đè mạnh, tay chân tạm thời không cử động được liền nhăn mặt mà cầu khẩn:
- Buông tôi ra đi. Hôm nay chúng ta cũng thấm mệt rồi mà!
Khóe môi Lục Nghị Phàm cong nhẹ, sau đó nhẹ nhàng buông Cửu Châu ra. Anh không dám chắc nếu còn tiếp tục giữ tư thế thân mật như thế này nữa, Lục Nghị Phàm sẽ không bình tĩnh nổi mà làm ra chuyện người lớn đối với Cửu Châu.
Phốc!!!
Tuy nhiên, vừa lúc Lục Nghị Phàm ngồi thẳng lưng lên, chợt anh cảm nhận thấy cổ họng mình bị một vật gì đó kìm chặt. Thì ra là Cửu Châu, cô đang dùng hai chân quặp chặt lên cổ anh, đoạn xoay người đẩy mạnh Lục Nghị Phàm nằm sõng soài ra giường, còn mình thì ngồi lên trên bụng anh, ánh mắt đắc thắng nhìn Lục Nghị Phàm vô cùng khiêu khích.
Hai mắt Lục Nghị Phàm tròn xoe, trợn trừng nhìn Cửu Châu, bất ngờ đến nỗi miệng không khép lại nổi. Cô gái nhu mì, hay xấu hổ của Cửu Châu đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, ngay lúc này đây, trông cô vô cùng mạnh mẽ, có tư dáng của người chiến thắng.
- Em dám ngồi lên bụng tôi?
Lục Nghị Phàm vẫn chưa hết sửng sốt, nhìn cô chằm chằm mà hỏi.
Cửu Châu đưa tay bóp nhẹ lên cổ Lục Nghị Phàm, lúc này đầu ngón tay có thể cảm nhận rõ ràng yết hầu của anh đang chầm chậm di chuyển.
- Hừ! Anh nghĩ một mình anh có thể tùy ý mà kiểm soát tôi hay sao? Lục Nghị Phàm, anh nhầm lớn rồi đấy!
Cửu Châu nói xong liền hậm hực trèo xuống khỏi người Lục Nghị Phàm, rảo bước ra bên ngoài lều trại để hít thở chút không khí tươi mát nơi rừng sâu. Đám người Chu Kiệt đã đi ngủ gần hết, chỉ còn một vài quân sĩ thay nhau đổi gác, canh chừng bầy sói lợi dụng đêm tối đến đây tấn công.
...................
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Nghị Phàm đã dậy từ trước. Anh đưa tay gõ nhẹ lên đầu Cửu Châu đánh thức cô dậy. Một chút nữa, ba người bọn họ cùng quân sĩ sẽ tới lăng mộ cổ đại để điều tra xem xét tình hình bên trong thế nào.
Do tình thế có chút bất lợi, Lục Nghị Phàm liền yêu cầu tất cả mọi người trong đội phải trang bị đầy đủ súng ống, dao găm đề phòng bất trắc.
Cửu Châu mặc bộ quần áo rộng rãi, kéo ống tay áo Lục Nghị Phàm mà ghé tai nói nhỏ:
- Hầm mộ cổ chôn cất lâu đời, chỉ e bên dưới có thú dữ hoặc khí độc không biết chừng.
Lục Nghị Phàm rút từ trong túi một cặp kính đen đeo lên mắt, trông anh càng thêm hoàn mỹ, cao ngạo ngút trời.
Nghe Cửu Châu phân tích, Lục Nghị Phàm khẽ gật đầu. Đây cũng chính là suy nghĩ hiện tại của anh. Lần này bọn họ quyết định đi xuống dưới kia, không biết sẽ có thứ gì đang chờ đợi.
Dưới ánh nắng chói chang, bỏng gắt, Lục Nghị Phàm vẫn giữ quy tắc cũ, đứng chắn ở phía mặt trời cho Cửu Châu. Anh đưa tay nâng nhẹ cằm của cô lên, đoạn thủ thỉ vào bên tai Cửu Châu mà trầm giọng:
- Phu nhân à, việc tôi đưa em đi theo không biết là đúng hay là sai đây?!
Căn hầm mộ nơi hơn ba mươi quân sĩ mất tích nằm cách đây không xa. Đoàn người đi chừng hơn mười lăm phút là tới.
Cửu Châu hít một hơi, hai bàn tay nắm lại thật chặt.
Thứ đáng sợ ở phía dưới sâu kia là gì mà lại có thể khiến cho hơn ba mươi con người hoàn toàn biến mất chỉ sau một đêm?"