Lục Nghị Phàm kéo Cửu Châu chạy nhanh ra bên ngoài. Trước sự tấn công như vũ bão của đám bọ đói, tất cả những người còn lại đều không dám chậm trễ, xô đẩy nhau tìm đường chạy thoát thân.
Chủ nhân của chúng đã chết. Hiện tại, kẻ có quyền uy bậc nhất ở đây chính là Lục Nghị Phàm. Đám thuộc hạ không dám hạ thủ, rắn mất đầu nên chỉ biết ra sức sinh tồn, hòng bảo vệ tính mạng của bản thân.
Hương Diên đã chờ sẵn ở phía trước, đưa tay kéo Lục Nghị Phàm:
- Anh đã giết chết Lưu Giản Đế?
Lông mày anh khẽ nhướn lên cao, sau đó nhếch miệng đáp:
- Phải! Ông ta dám làm hại Cửu Châu cùng quân sĩ của tôi, loại người này phải chết!
Những người còn lại đều hít sâu một hơi, không dám phản ứng thái quá. Hương Diên do biết lối ra khỏi cổ mộ nên dẫn đầu đoàn, trên tay cầm đèn pin mắt sói chiếu dọc xung quanh.
Do địa hình bên trong cổ mộ khá phức tạp, bởi vậy đoàn người bám sát bên cạnh nhau, cố gắng tạo ra tiếng động nhỏ nhất, đề phòng đánh động tới con rắn canh mộ.
- Chiếc quan tài kia liệu có phải chứa các ướp của vua Tutankhamen Đệ Nhị hay không?
Hương Diên bất ngờ cất giọng hỏi. Lục Nghị Phàm không đáp. Nhưng anh dám khẳng định chắc chắn, đây không phải là nơi chứa xác ướp của vua Tutankhamen Đệ Nhị. Thế nhưng chuyện này cũng không còn đáng để quan tâm nữa. Điều quan trọng nhất bây giờ đó là bọn họ phải thoát ra khỏi đây, an toàn quay trở lại mặt đất.
Đến một chiếc hang lớn, phía bên trên đỉnh hang có một luồng tia sáng chiếu rọi xuống dưới mặt hồ xanh lơ, đám người lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hương Diên đưa tay chỉ vào một vách ngăn nhỏ, có một tảng đá cao chừng bằng cơ thể một người lừng lững chắn ngang, đắc ý mà nói:
- Đây chính là lối ra khỏi cổ mộ. Chỉ cần đẩy tảng đá kia ra khỏi đây, chúng ta sẽ thoát nạn.
Mọi người cùng nhau đẩy tảng đá ra bên ngoài. Ngay khi tảng đá được hất sang một bên, chuỗi âm thanh va chạm vang lên ầm ĩ, tức khắc đánh động con rắn canh mộ.
Tốc độ trườn trên đá của nó vô cùng nhanh gọn, chưa đầy hai phút liền xuất hiện ngay trước mắt Lục Nghị Phàm. Con dao găm mà anh đâm trên mắt nó vẫn còn nguyên vẹn, xem chừng, con rắn đang vô cùng đau đớn và căm hận anh đến tận xương tủy.
Nó há miệng, đôi mang phình lớn, thổi mạnh vào đoàn người một luồng khí hôi thối tanh tưởi. Một vài thuộc hạ của Hương Diên do sợ hãi quá độ liền đẩy nhau, chen lấn nhau, chui tọt vào lối thoát mà cắm đầu chạy ra bên ngoài. Vì lối đi chỉ vừa cho một người lớn chui qua, bởi vậy một vài kẻ không kiên nhẫn được đã quay ra đánh nhau, đạp lên nhau mà trốn thoát.
Con rắn trườn tới, dùng đuôi quấn mạnh một gã thuộc hạ lên cao, đoạn ra sức siết chặt gã.
Rắc... rắc...
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên vô cùng chói tai. Gã đàn ông lập tức chết tươi, trở thành miếng thịt ngon cho nó.
Lục Nghị Phàm đứng chắn trước Cửu Châu, ra sức hét lớn:
- Mau dẫn mọi người thoát ra khỏi đây, Hương Diên.
Hương Diên gật đầu, trực tiếp dùng tay kéo mạnh một vài gã thuộc hạ mà đẩy sang bên cạnh, mở đường dẫn ra bên ngoài. Tuy nhiên, con rắn đã lao đến gần hơn, tiếp tục trượt mạnh về phía Lục Nghị Phàm, đùng đuôi quất thật mạnh vào người anh.
Vì che chắn cho Cửu Châu, không may Lục Nghị Phàm bị đuôi rắn hất mạnh vào bức tường đối diện, lập tức gập người ói ra một búng máu.
Đám thuộc hạ đã chạy ra gần hết, Cửu Châu bị Hương Diên kéo mạnh đi.
- Cô ra ngoài trước gọi cứu viện. Tôi sẽ ở lại đối phó cùng anh Lục.
Tuy nhiên, ngay khi Hương Diên định quay lại, Cửu Châu đã đưa tay đẩy cô ta ra phía bên ngoài, lao người về phía Lục Nghị Phàm. Vừa lúc con rắn tiếp tục quật mạnh đuôi tới, đám đất đá trên miệng vách tức khắc đổ ào ào xuống, che lấp toán bộ cửa hang thoát hiểm.