CHƯƠNG 214: CỐ Ý LÀM KHÓ
Editor: Luna Huang
Trên quan đạo, một chiếc xe ngựa không chớp mắt chạy như bay, lái xe đúng là thiếp thân thị vệ Nhiếp Phong của Lâu Vũ Thần.
Trong xe ngựa.
Mông Lung nâng cằm lên, ngón tay cái có cái không gõ lên cái bàn, dư quang không ngừng đảo qua đối diện.
Mà trên nhuyễn tháp đối diện, Lâu Vũ Thần ngồi nghiêm chỉnh trong tay nắm một quyển sách, rủ mắt tùy ý lật xem, ngũ quan tuấn mỹ vô trù, có thể nói hoàn mỹ, thoạt nhìn phi thường cảnh đẹp ý vui.
Chỉ là hắn bắt giữ nàng, cứ như vậy gạt sang một bênm thật sự là quá ức hiếp người!
“Lâu tướng đại nhân, chẳng lẽ sách đẹp hơn cả ta sao?” Mông Lung một phen túm lấy sách trong tay hắn, phủi tên sách một mắt, lập tức có chút xem thường cười khẩy một bên nói: “Quốc sách? Hóa ra Lâu tướng cũng thích giả nghiêm túc?”
Lâu Vũ Thần nhíu mày, một đôi con ngươi tinh nhuệ sâu thẳm hơi liễm, mang theo nụ cười thản nhiên hỏi nàng: “Lời này nói thế nào?”
Mông Lung khẽ cười một tiếng hỏi: “Xin hỏi mục đích chuyến này của Lâu tướng là cái gì?”
“Thụ hoàng mệnh, tìm kiếm hạ lạc của Hiên vương!” Lâu Vũ Thần trả lời.
“Nếu là tìm Hiên vương, Lâu tướng bắt ta làm cái gì?” Mông Lung bĩu môi, bưng chén trà trên bàn nhỏ lên uống một ngụm xuống.
Khóe mắt Lâu Vũ Thần hơi dương lên, con ngươi như mực hải sâu thẳm dừng ở trên người nàng cười nói: “Cô nương chắc là hiểu lầm, bổn tướng chỉ là mời ngươi đi Đồng thành làm khách.”
“Nếu là làm khách, khách nhân ta đây có yêu cầu, Lâu tướng sẽ đáp ứng mà phải không?” Đáy mắt Mông Lung hiện lên một vẻ giảo hoạt, có chút ý xấu nhìn hắn.
Ấn đường của Lâu Vũ Thần khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm nữ tử giả dối có chút thông minh đối diện, lại đoán không ra nàng có chủ ý gì.
“Nói nghe một chút, bổn tướng tận lực thỏa mãn ngươi.” Lâu Vũ Thần khơi gợi hưng trí, đáy mắt nhấp nháy lưu quang trong suốt.
Mông Lung cười hì hì đẩy rèm ra, chỉ vào thôn xóm bên ngoài nói: “Miệng ta thèm, làm phiền tướng gia hái mấy trái lựu cho ta.”
Mới vừa rồi nàng liền phát hiện từng nhà ở thôn này đều có trồng cây lựu, trước mắt đúng là mùa lựu chín mọng, một đám hồng đồng đồng đầu cành phá lệ mê người, nàng đã sớm thèm nhịn không được.
Khóe môi Lâu Vũ Thần mạnh mẽ kéo, thần tình không còn gì để nói, cô nương này thật đúng là không theo lẽ thường.
Mông Lung thấy phản ứng như vậy của hắn không khỏi cười nói: “Lâu tướng cảm thấy khó sao?”
Vọng Thư Uyển.com
Lâu Vũ Thần xuyên thấu qua màn xe nhìn cây lựu từng nhà bên ngoài, ấn đường hắn nhẹ nhàng hẹp lại đột nhiên nói: “Nhiếp Phong, dừng xe.”
Nhiếp Phong ghìm dây cương, xe ngựa ngừng lại.
“Nếu cô nương cầu, bổn tướng liền thỏa mãn ngươi.” Nói xong hắn đẩy mành ra xuống xe.
Nhiếp Phong lại giành trước, nói: “Tướng gia, để thuộc hạ.” Mới vừa rồi bọn họ ở trong xe nói chuyện hắn đều nghe thấy được, nữ tử này rõ ràng là cố ý chỉnh tướng gia nhà bọn họ.
“Không cần, ngươi ở đây chờ.” Thanh âm của Lâu Vũ Thần không cho phản kháng để Nhiếp Phong cúi đầu ứng thanh vâng, hắn nhìn nam nhân cao quý vô cùng gõ một nhà nông trại, sau đó nói cái gì với chủ nhân nông trại.
Lập tức Lâu Vũ Thần được mời vào, không quá bao lâu hắn đi ra cầm trong tay có ba quả lựu hồng đồng đồng.
Nhiếp Phong nhìn một màn này khóe môi không tự giác nhẹ nhàng đẩu lên, tướng gia nhà bọn họ làm việc khi nào cần tự mình động thủ, hôm nay hắn hạ thấp địa vị tự tay đi hái lựu.
Sau khi Lâu Vũ Thần lên xe ngựa, đem quả đặt ở trên bàn nhỏ, cười nói với Mông Lung: “Ăn đi.” Nói xong hắn lấy khăn trên người ra cẩn thận lau lau tay.
Mông Lung nhướng nhướng mày, thầm than quả nhiên Lâu Vũ Thần có tên hồ ly, người này làm việc được gọi là lưu loát. Nàng để Lâu Vũ Thần đi hái lựu kỳ thật cũng chính là tâm huyết dâng trào, tùy ý nói nói, không nghĩ tới nam nhân này lại vẫn làm thật.
Không thể không nói, Lâu Vũ Thần này thật là thú vị!