CHƯƠNG 221: ÁM SÁT VÂY CÔNG 2
Editor: Luna Huang
Trường Lan vội vàng lên lầu, mang theo Thượng Tà bọn họ từ cửa sau xuất phát, ngay khi sau khi bọn họ rời đi không lâu cả khách điếm đều bị bao vây lại, ngay cả mái hiên đều có tiếng vang rất nhỏ.
Dạ Quân Ly quay đầu lại nhìn Dạ Mạch Hàn một mắt nói: “Nhị ca, ngươi bảo vệ tốt Tiểu Cửu cùng Cố cô nương, những người này liền giao cho ta đối phó.”
Đáy lòng Mạnh Thanh Hoan hoảng hốt, đang muốn mở miệng, đã thấy Dạ Quân Ly đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng một mắt, biểu cảm cực kỳ nhận chân nói với nàng: “Tiểu Cửu, nàng biết ta sẽ không sao, cho nên không nên để cho ta lo lắng.”
Khóe mắt của Mạnh Thanh Hoan ẩm ướt, thu mâu mang theo nước trôi nổi sóng nhẹ trong suốt nhìn hắn.
Dạ Mạch Hàn biết Dạ Quân Ly muốn làm cái gì, hắn vỗ nhẹ nhẹ vai của Mạnh Thanh Hoan thấp giọng nói: “Ngươi nên biết ân oán giữa tam đệ cùng Thánh Dương quốc, cho nên chúng ta vẫn là không nên đây quấy nhiễu hắn.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, cái gì cũng không nói, chỉ là đi theo Dạ Mạch Hàn lên lầu gặp Cố Ninh Tuyết.
Bọn họ mới lên lầu, đại môn khách điếm đóng chặt đã bị người đá văng ra, liền thấy mười mấy thích khách hắc y mông diện nhân tràn vào.
Vân Thường cùng Lăng Túc cùng với ám vệ mang đến Dạ Quân Ly đứng thành một hàng, giằng co lẫn nhau, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.
“Các ngươi đến tột cùng là người nào, vì sao phải xen vào việc của người khác?” Thích khách hắc y cầm đầu lộ ra một đôi con ngươi cực kỳ âm hàn, nhìn chằm chằm Dạ Quân Ly.
Ngón tay thon dài của Dạ Quân Ly vuốt vw mũi kiếm u lãnh, khóe môi lộ ra một ý cười âm tà: “Tới địa phủ sẽ có người nói cho ngươi biết chúng ta là người nào.”
Thích khách cầm đầu khó thở, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị vài phần mắng: “Muốn chết!” Nói xong kiếm trong tay hắn liền hướng tới Dạ Quân Ly múa may mà đến, cùng lúc đó, thích khách hắn dẫn dắt cùng thuộc hạ của Dạ Quân Ly đồng loạt đánh.
Chỉ nghe thanh âm của cái bàn vỡ vụn cùng với mũi kiếm giao nhau hết đợt này đến đợt khác, trong không khí lưu động mùi máu tanh đặc hơn.
Mạnh Thanh Hoan đứng ở trên lầu có chút hoa cả mắt nhìn giao chiến dưới lầu, những thích khách này thừa dịp mà vào, chiếm cứ thang, tính toán tìm được mục tiêu của bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là bọn hắn còn chưa đến gần liền bị Dạ Mạch Hàn giải quyết tính mạng.
Vọng Thư Uyển.com
Không bao lâu, khách điếm không lớn liền chất đầy thi thể, bóng đêm yên lặng đột nhiên xẹt qua một đạo tia chớp u lam sắc, vài tiếng vài tiếng vang lên, cũng sắc trời này muốn đổi, mà chém giết vẫn còn tiếp tục.
Vùng ngoại ô Yên Hà trấn.
Vài tiếng sấm rền đi qua, đột nhiên mưa, mà mưa rơi cũng càng lúc càng lớn.
Việt Phong Linh lái xe ngẩng đầu nhìn khí trời, không khỏi ở trong lòng mắng trời không đẹp, lại nghe phía sau truyền đến thanh âm ôn nhuận của Trường Lan: “Phía trước có một miếu đổ nát, đến đó tránh mưa trước.”
“Được.” Việt Phong Linh đẩy tốc độ nhanh hơn, nương tia chớp u lam sắc quả nhiên thấy tự miếu hoang phế cách đó không xa.
Không bao lâu, xe ngựa dừng lại trước miếu đổ nát.
Dược tính của Mạc Thượng Tà đã qua, lúc này đã thanh tỉnh lại, chỉ là thân mình có chút suy yếu. Việt Phong Linh đỡ hắn xuống xe, Trường Lan ôm cô nương còn đang hôn mê tiến nhập miếu đổ nát tránh mưa.
Việt Phong Linh tìm củi đốt, trên đại điện hoang phế châm lửa.
Mạc Thượng Tà che môi ho nhẹ vài tiếng, Việt Phong Linh vội vàng đưa siêu tới.
“Là thích khách đuổi giết cô nương này lại tìm đến?” Mạc Thượng Tà tiếp nhận siêu Việt Phong Linh đưa đến, uống vài ngụm, thanh âm thanh lương hỏi Trường Lan.
Trường Lan khẽ ân một tiếng, tham mạch đập của cô nương kia, sau đó lấy ngân châm cẩn thận tỉ mỉ châm cho cô nương kia.
Mạc Thượng Tà nhìn hắn, đột nhiên than nhẹ một tiếng tự đáy lòng khen: “Y đức của công tử quả nhiên cao thượng, lại càng là quân tử đích thực hiếm có.”
Vẻ mặt Trường Lan bình tĩnh vô ba vô lan, hắn lấy ngân châm trên người cô nương kia xuống, trả lời: “Quá khen, Trường Lan không dám nhận.”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, chỉ thấy mí mắt của cô nương kia trên mặt đất hơi động một chút, chậm rãi mở mắt.