Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

CHƯƠNG 80: CHÂN TƯỚNG CÁI CHẾT 2

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan nâng mắt, thần sắc chưa thay đổi.

Mạnh Thiên Nhã thấy nàng bình tĩnh như vậy, không khỏi có chút đau lòng, nàng cau mày nói tiếp.

“Lúc đó trùng hợp có người tuần tra kinh qua, ta không có nghe xong đã vội vã rời đi. Ta tưởng vì phụ thân sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng ngay khi sáng sớm hôm sau, liền truyền ra tin tức cửu muội ngươi trượt chân nịch vong. Đây hết thảy đều thật trùng hợp, ta không tin đây là ngoài ý muốn, thế nhưng ta cũng không tin phụ thân hắn thật có thể…”

Nhớ tới lúc đó biết được cái chết của cửu muội, lòng của nàng lạnh đến tận xương tủy, cũng là từ đó về sau, mỗi lần nàng thấy cha của mình đều chiến chiến nguy nguy, rất sợ một ngày ào đó bản thân cũng thành oan hồn.

Mạnh Thanh Hoan lẳng lặng nghe lời của nàng, trong lòng vô ba vô lan. Kết quả này, nàng từ lâu ngờ tới! Một vì có được hoan tâm của hoàng thượng, một vì có được coi trọng của phụ thân, dĩ nhiên uổng cố mạng người!


Bóng tối của thời đại, thật là làm cho người căm hận!

“Cửu muội, lần này trở về, ngươi báo thù cho mình?” Mạnh Thiên Nhã thận trọng hỏi.
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, nàng đạm đạm nhất tiếu, một tay nhẹ vỗ ống tay áo, thanh âm âm nhu một chút: “Ta từ trước đến nay tuân thủ một câu nói, người không phạm ta ta không phạm người. Thất tỷ, hôm nay ta thấy sự lựa chọn của ngươi, hy vọng ngươi có thể kiên định lập trường của mình, làm trí giả, mà không phải là người ngu!”

Tâm trạng của Mạnh Thiên Nhã run lên, khiếp sợ nhìn nàng, mâu quang kiên định gật đầu đáp: “Cửu muội sau này nếu có chỗ cần ta, thất tỷ tất nhiên toàn lực ứng phó!”

“Có những lời này của thất tỷ, ta an tâm. Thời gian không còn sớm, thất tỷ sớm một chút đi về nghỉ ngơi đi!” Thanh âm nhàn nhạt của Mạnh Thanh Hoan vang lên.

“Cửu muội cũng sớm nghỉ ngơi.” Mạnh Thiên Nhã nói một tiếng, khẽ gật đầu xoay người vào trong bóng đêm.

Xa xa tiếng sấm lại vang, trong bóng đêm hiện lên một đạo thiểm điện, tỏa ra dung mạo thanh lệ vô song của Mạnh Thanh Hoan.

Nàng ngẩng đầu thưởng thức lôi điện đan vào bóng đêm, cười khẽ một tiếng thanh âm bí hiểm nói: “Mùa hè của Dạ Chiêu quốc, thật là để cho người thích.”

Nàng quay đầu lại hơi liếc Vân Thường cùng Lưu Cảnh một mắt hỏi bọn hắn: “Chỗ ta rơi xuống nước, các ngươi biết không?”

Vân Thường cùng Lưu Cảnh đều gật đầu, liền nghe Mạnh Thanh Hoan cười nói: “Ngày mai mang ta qua đó dạo một chút, nhìn phong cảnh nơi đó thế nào?” Nàng nghiêm trang nói, xoay người đi đến Tô Hòa uyển.


Mà sau lưng Vân Thường cùng Lưu Cảnh đều tự kéo khóe môi, im lặng nhìn bóng lưng của cô nương nhà bọn họ, lại đều tự bội phục ở trong lòng.

Xem ra ánh mắt của vương gia nhà bọn họ, quả thật không tệ!

Vọng Thư Uyển.com
Trong đêm, nảy ra lôi điện, mưa rơi lớn dần. Các nơi phủ trạch trong kinh thanh đều tắt đèn, mọi người đều tiến nhập mộng đẹp, chỉ có Đồng Tâm cư của Hiên vương phủ còn đèn đuốc sáng trưng.

Trong thư phòng, Lăng Túc ở một bên hầu, thỉnh thoảng dùng dư quang đánh giá vương gia nhà bọn họ.

Từ lúc nhận được truyền thư của Lưu Cảnh, đưa cho Dạ Quân Ly, đã qua một khắc đồng hồ. Mà chủ tử nhà bọn họ nhìn chằm chằm vào phong mật thư kia, coi như là muốn từ trong lá thứ nhìn ra vật gì vậy!

Mà biểu tình trên mặt chủ tử nhà bọn họ khi thì tức giận, khi thì ý cười dào dạt, nhìn cái này tâm hắn cũng muốn nhảy ra ngoài.


Rốt cục, Dạ Quân Ly để thư trong tay xuống, cũng khởi thần sắc trên mặt.

Hắn cử bút chấm mực huy bút như hữu thần, rất nhanh viết xong một phong thư dán kín, giơ tay lên đưa cho Lăng Túc phân phó nói: “Trong đêm giao cho Trường Lan, cần phải vào trưa hôm sau mang được đồ về cho bổn vương.”

Lăng Túc thu hồi lá thư này, gật đầu lên tiếng vâng, cũng không hỏi bản thân đang nhận thứ gì, xoay người liền vào trong mưa gió.

Lăng Túc đi rồi, Dạ Quân Ly lại cầm mật thư lên, ánh mắt tận lực dừng trên mấy câu sau cùng. Sau một lúc lâu, hắn than nhẹ một tiếng xoa xoa cái trán vô cùng đau đớn nói: “Thật là một nữ nhân ngoan tâm!”

Hắn đưa thư vào lư hương, chữ viết trên giấy bị lửa thôn phệ, mơ hồ có thể thấy được câu nói sau cùng: Cô nương nói vương gia ngươi đến kỳ hạn tự nhiên sẽ xuất hiện, lúc này không cần gặp!

(Luna: ông này thật thà quá cười chết ta)


Nhấn Mở Bình Luận