Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

CHƯƠNG 96: LINH HƯ ĐẠO TRƯỞNG

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan cau mày trầm tư ở trong lòng, nhìn đạo quan này không giống như là kiến trúc niên đại cửu viễn, hơn nữa quét dọn không nhiễm một bụi, để cho nàng có cảm giác có là một loại thanh tĩnh hoang vắng, giống như là không có người ở.

“Không có gì là có thể giấu diếm được Linh Hư đạo trưởng.” Khóe môi của Dạ Quân Ly xé ra, hơi liếc Mạnh Thanh Hoan một mắt.

Mạnh Thanh Hoan vi lăng, Dạ Quân Ly dĩ nhiên nói Linh Hư đạo trưởng cao thâm như vậy? Nàng không khỏi cũng có chút ngạc nhiên.

“Đi thôi.” Dạ Quân Ly lôi kéo tay nàng vượt qua bậc cửa cao, đi vào.

Bọn họ chân trước mới vào, liền nghe thanh âm chi nha vang lên, đạo môn sau lưng đóng lại.


Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại, nhìn chung quanh, xác định chung quanh đây không ai. Nhưng đại môn màu đỏ loét lại như được điều khiển từ xa một dạng, để cho nàng cảm thấy tân kỳ.

“Đại môn này có cơ quan khống chế. Tính cách Linh Hư đạo trưởng cổ quái, từ trước đến nay chỉ gặp người hữu duyên.” Dạ Quân Ly vừa đi, vừa giải thích với nàng.

Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, lòng hiếu kỳ đối với Linh Hư đạo trưởng nặng hơn vài phần.

Nàng cho rằng, người đắc đạo đều có là một bộ tiên phong đạo cốt, râu tóc trắng bệch, đạo pháp cao thâm, tâm như gương sáng. Giống hệt tiên nhân, cho người kính ngưỡng!
Linh Hư đạo trưởng này, vậy cũng sẽ không ngoại lệ!

Bọn họ vượt qua tiền điện mộit hạt bụi nhỏ cũng không có, đi đến hậu viện. Một đường đến đây, Mạnh Thanh Hoan không có phát hiện một đạo sĩ, cái đạo quan thật giống như một tòa thành trống không.

Đi tới hậu viện, hai mắt của Mạnh Thanh Hoan sáng ngời, đã thấy hậu viện xinh đẹp như hoa, lại có một con tiên hạc nhàn nhã tản bộ.

Mà ở lương đình cách đó không xa, nam tử cả người đạo bào tử sắc đang tự đánh cờ.

Nam tử kia dùng ngọc quan buộc tóc, bóng lưng cao ngất, nhìn qua rất là trẻ tuổi, thân ảnh tử sắc ẩn trong bụi hoa dị thường chói mắt, nếu không phải đạo bào trên người của hắn, Mạnh Thanh Hoan sẽ cho hắn là quý công tử nhà ai!

Vọng Thư Uyển.com

“Chẳng lẽ hắn chính là Linh Hư đạo trưởng?” Mạnh Thanh Hoan chỉ vào nam tử tử y đưa lưng về phía hắn hắn, mặt sợ hãi nhìn Dạ Quân Ly.

Mi tâm của Dạ Quân Ly hơi nhướng, gật đầu: “Thiên quan, chỉ có hắn và con tiên hạc kia là vật sống.”

Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan co rút, cằm suýt nữa rơi trên mặt đất, vẻ mặt nàng im lặng nhìn nam nhân trên lương đình, cái đó và dáng dấp tiên nhân trong ấn tượng tiên phong đạo cốt thật sự là cách xa vạn dặm a!

Ôm tâm tình tìm tòi, Mạnh Thanh Hoan cùng Dạ Quân Ly đi lên lương đình, ai biết Linh Hư đạo trưởng dĩ nhiên cũng không ngẩng đầu lên, say mê trong thế giới hắc bạch kỳ tử, đến nỗi quên cả hoàn cảnh của bản thân.

Tuy rằng cúi đầu, Mạnh Thanh Hoan vẫn là thấy rõ dung mạo của hắn. Người này tuổi chừng ba mươi, mặt như quan ngọc, con mắt như lãng tinh, tị nhược huyền đảm, tướng mạo phi phàm.

Nói là công tử văn nhã, trong xương lại lộ ra cao nhã phong tư cao nhã tuấn tú, nhịn không được để người nhìn hơn vài lần.

Dạ Quân Ly nhận thấy được Mạnh Thanh Hoan nhìn chằm chằm vào Linh Hư, mi tâm của hắn hơi cau, sinh một ít lòng không vui, lại bất động thanh sắc ho nhẹ một tiếng, đưa tay kéo Mạnh Thanh Hoan về phía sau mình, chặn tầm mắt của nàng.


Cùng lúc đó tổng thể Linh Hư cũng hạ màn, hắn ngẩng đầu, con mắt như sao hơi quét Dạ Quân Ly một mắt, nói rằng: “Quy củ cũ, có chuyện gì, thắng ta trước mới nói.”

Linh Hư nói, ngón tay thon dài nhặt một quân cờ đên trên bàn, hạ vào trong hộp cờ.

Dạ Quân Ly vén áo bào, ngồi xuống đối diện hắn, nhặt cờ trắc bỏ vào trong hộp, thanh âm thản nhiên nói: “Nghe nói ngươi đã có ba tháng chưa ra khỏi đạo quan, còn như thế nữa, ngươi có phải không thăng thiên không được không?”

“Chưa gặp sinh ý để ta cảm thấy hứng thú, không muốn xuống núi.” Tay hắn cầm một quân cờ đen, nâng mí mắt, trắc mâu nhìn Mạnh Thanh Hoan một mắt.

Đột nhiên tay cầm quân cờ của hắn khẽ run lên, quân cờ trong tay mất không chế rơi xuống bàn cờ, mà sắc mặt luôn luôn bình tĩnh của hắn, nổi lên hơi gợn sóng, mâu tử như tinh thần liễm liễm kinh sắc vô tận, không thể tưởng tượng nổi.

Luna: Thật xin lỗi mấy đã để mọi người chờ lâu, mấy hôm nay trong người không được khỏe, tinh thần của xuống theo, thật xin lỗi mọi người.


Nhấn Mở Bình Luận