Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn

Vào bên trong máy bay, được đặt lên nệm ghế mềm, Hàm Ý Vị Băng nhận thấy được Bạc Thần Kiêu muốn rời khỏi mình, lập tức ôm chặt cổ hắn.

"Ngài đi đâu?"

Như là giận dỗi, lại bắt đầu xài đại từ 'Ngài' để xưng hô.

Người trước mặt cười khẽ, như là cực kỳ sung sướng.

Cảm nhận được má mình lại bị thơm một cái, Hàm Ý Vị Băng mới chịu hơi lỏng tay.

"Đóng cửa, hay là phu nhân muốn mở toang cửa ra như vậy, 'làm' cho mát?"

Người trước mắt thấp giọng hỏi.

Thấy cô dính người như vậy, Bạc Thần Kiêu nói xong liền chờ một lát, như là muốn nghe câu trả lời của cô.

Cô biết hắn đang đứng, nhưng lại chịu cúi đầu để cho cô có thể ôm cổ hắn.

Cực kỳ kiên nhẫn.

Nếu là mãi mãi như vậy thì tốt rồi, mãi mãi kiên nhẫn với cô, mãi mãi thương cô như vậy.

Hàm Ý Vị Băng bĩu môi, thả tay ra, không ôm hắn nữa.

Sau đó nằm xuống ghế, xoay người, quay mặt vô trong vách.

Nhận thấy được không có ai chạm vào mình, muốn mình quay mặt lại. Hơi ấm quen thuộc thế nhưng dần rời đi, Hàm Ý Vị Băng yên lặng rơi nước mắt.1

Chưa được vài giây, thân mình lại bị ôm lấy, hơi ấm quen thuộc quay trở lại.

Người nọ ôm cả người cô rời khỏi ghế, sau lưng bỗng được tựa lên một cơ thể rắn chắc, nóng hầm hập.

Bóng đêm vô tận, Hàm Ý Vị Băng nghe được giọng nói của Bạc Thần Kiêu vang lên sát bên tai mình.

Có chút dịu dàng.

"Khóc? Lại làm sao vậy?"

Có lẽ là ảo giác, Hàm Ý Vị Băng thế nhưng cảm nhận được hắn đang đau lòng.

Có lẽ là ảo giác, mà thôi.

Hàm Ý Vị Băng không đáp, yên lặng tựa đầu vào cổ của chồng mình.

Một khi không khí dần trở nên yên tĩnh, cô đoán, Bạc Thần Kiêu sẽ hôn cô.

Quả nhiên, chưa được hai giây, môi lại bị mổ nhẹ.1

Hàm Ý Vị Băng nghe thấy giọng nói của mình vang lên, như là sắp khóc, nghẹn ngào khó tả.

"Thần Kiêu, ví dụ, từ độ cao này rơi xuống, anh có bị làm sao không?"

Đôi môi đang mổ cô không chút dừng lại, hơi thở của hắn nóng cực kỳ.

"Không, tôi không sao, em cũng sẽ không sao."

Hàm Ý Vị Băng ngơ ngẩn, nói:

"Em dùng Băng Pháp nhiều quá, em vừa tắt huyệt rồi, đương nhiên là sẽ chết thôi, nếu rơi từ trên này xuống."1

Môi bỗng bị cắn mạnh.

"Chết cái gì?"

Môi hắn mềm, nóng, bỗng hôn lên mũi cô.

"Có tôi, em sẽ là người sống sót cuối cùng của thế giới này."

Hàm Ý Vị Băng bật cười, "Sau cả anh?"

"Ừ."

"Thật không?"

"Tôi không nói đùa."

"Vậy em hỏi anh cái này nhé?"

"Ừ."

"Em và chị em, ai chết trước?"

Cánh môi đang âu yếm cô bỗng dừng lại.

Ngay vừa lúc cô dứt câu.

Trước mắt đen tối, như là qua thật lâu thật lâu, Hàm Ý Vị Băng mới nghe được câu trả lời của hắn.

"Người có thể khiến tôi nguyện từ bỏ sinh mạng, sẽ sống."1

Cô mỉm cười, hơi nghiêng đầu, cũng không hỏi đến cùng rằng rốt cuộc hắn chọn ai.

Nếu đã biết được đáp án, cần gì phải khó xử lẫn nhau.

"Trong máy bay của anh có tư liệu gì quan trọng không?"

Qua một lát, cô thấp giọng hỏi hắn.

Chuyển chủ đề một cách quá mức đột ngột, người trước mặt lại như không nhận ra có gì lạ.

Hoặc là nói, việc cô chuyển đề tài nhanh như vậy, lại vừa lúc hợp ý của hắn.

Bạc Thần Kiêu đáp rất nhanh:

"Không, có vài thứ, nhưng mà cái nào cũng có bản in ấn ở quân doanh để phòng ngừa rồi."

Hàm Ý Vị Băng 'Vâng' một tiếng, sau đó lại 'nhìn' về phía Bạc Thần Kiêu.

"Thần Kiêu, giờ em muốn hỏi anh vài câu, có được không?"

Cô nâng tay, mò mẫm trên ghế.

Lập tức, tay bị nắm lấy.

"Ừ."

Lòng bàn tay của Bạc Thần Kiêu đầy vết chai, nóng ấm, như muốn làm bỏng tay cô.

Hàm Ý Vị Băng không những không sợ, mà còn ngược lại nắm chặt tay hắn.

"Anh có thể đừng gắt gỏng mà trả lời em-"

Tay cô nhỏ nhắn, gầy yếu, sau khi tắt Băng Pháp, nó trở nên yếu ớt cực kỳ. Rõ là biết không thể nắm hết bàn tay thô to của hắn, nhưng vẫn cố sức vươn ra, run rẩy, muốn nắm trọn lấy tay hắn.

"Nếu không muốn trả lời, thì cứ nói với em, đừng lạnh nhạt mà châm chọc em, có được không?"

Tay từ từ bị siết chặt, bên tai vang lên tiếng 'Ừ' trầm thấp.

Hàm Ý Vị Băng hơi cười mỉm, nói:

"Thần Kiêu, ăn không đủ bữa, ngủ không đủ giấc, sẽ có ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của anh."

"Ừ."

"Về lâu về dài, dù anh có khỏe như thế nào, cũng sẽ bị bệnh đó."

"Ừ."1

"Từ khi em nói ly hôn, anh đối xử nhẹ nhàng với em hơn rất nhiều."

Người ở sau bỗng im lặng, qua một lát, mới khàn giọng đáp:

"Ừ. Bằng không em lại kiếm cớ gây sự với tôi."

Hàm Ý Vị Băng hơi bĩu môi, cũng không thèm so đo với hắn, nhẹ giọng nói tiếp:

"Tức giận nhiều cũng không tốt."

"Là em chọc tôi."1

"Em không có."

"Vậy vì sao tôi với em đang ở trên đây?"

"Em hóng gió một chút thì sao vậy?"1

"Ừ."

"Anh ừ là sao?"

"Tôi không đôi co với vợ mình."

Hàm Ý Vị Băng 'hừ' nhẹ một tiếng, không đáp, dụi mặt vào cần cổ của Bạc Thần Kiêu.

Nước mắt của cô làm ướt cần cổ hắn, dính đầy trên mặt cô, vừa lạnh lẽo, vừa mang theo nhiệt độ của hắn, nóng rực.

Năm ngón tay đang đan vào tay của hắn, có chút an toàn.

"Thần Kiêu."

"Ừ?"

"Chồng ơi."

"Ừ."1

"Hình như đã lâu rồi em chưa đeo quân huy cho anh."

Ở Prender, nếu ái nhân của mình là quân nhân, người còn lại sẽ đeo quân huy cho vợ hoặc chồng của họ như một cách bày tỏ tình yêu và tin tưởng.

Mà từ khi gả cho Bạc Thần Kiêu, hắn chưa bao giờ cho cô đeo cho hắn.

Trước khi biến cố xảy ra lúc cô mười lăm tuổi, hắn mỗi khi có quân huy mới, lúc nào cũng sẽ nằng nặc đòi cô tự tay đeo lên quân phục cho hắn.

Lúc đó, cứ ngỡ là sẽ cứ như vậy mà đeo quân huy cho hắn cả đời.

Từ thanh mai trúc mã, thành người yêu, sau đó là vợ chồng, rồi cuối cùng là tóc mai bạc màu.

Bàn tay to đang nắm chặt tay cô hơi thả lỏng, có thứ gì đó xoa mu bàn tay cô.

Là ngón tay cái của Bạc Thần Kiêu.

"Nếu em thích, sau hôm nay tôi sẽ cho em đeo."
Nhấn Mở Bình Luận