Cuộc trò chuyện giữa hai người cũng tới lúc im lặng, Tuệ San ngỏ ý muốn tập trung vào buổi biểu diễn của nữ ca sĩ hát opera bên dưới nên hai người hướng sự chú ý xuống sân khấu chính. Nữ nhân bày tỏ điều ấy bởi rằng cô không muốn tiếp thêm bất cứ câu chuyện nào của nam nhân này, những hành động của Mã Lê Thanh đối với riêng Tuệ San thực khiến cô cảm động và người con gái nào cũng phải xiêu lòng. Ngặt nỗi, hắn và ba ruột mình – 2 kẻ đứng sau âm mưu hãm hại gia đình cô, 5 năm trôi qua đám người này vẫn nhởn nhơ và sung sướng như vậy
Tuệ San bề ngoài như đang im lặng thưởng thức âm nhạc nhưng trong đầu lại rối loạn bao suy nghĩ, bất giác cô đứng lên đi thẳng ra ngoài. Mã Lê Thanh giật mình rồi chạy theo sau, cả hai đứng ngoài ban công lớn rồi tiếng thở của nữ nhân cứ hấp hối từng đợt. Hắn có chút khó hiểu và lo lắng, hỏi:
- Tuệ San, em sao thế?
Cô sắp đạt đến giới hạn chịu đựng rồi, hai tay nắm chắc dựa vào Lê Thanh, khẩn cầu:
- Hôm nay chúng ta về sớm hơn được không? Bỗng dưng... em chóng mặt quá
Đây không phải một chuyện gì quá ghê gớm, cuộc hẹn có kết thúc sớm nhưng không thể bằng sức khỏe và sự an nguy của Tuệ San được. Cả hai người rất nhanh đã lên xe trở về, hắn chở cô về tới tận cửa nhà, trên xe liên tục hỏi về cảm nhận của nữ nhân hiện tại ra sao, có cần tới viện khám hay không cho tới khi dừng xe lại vẫn không ngừng thắc mắc:
- Tuệ San, nếu có chuyện gì hãy gọi anh ngay, anh không tắt máy đâu
Tuệ San đứng trước căn nhà, cảm thấy sắp được thoát khỏi tên tiểu tử này liền thoải mái hơn, cô cười nhẹ:
- Lê Thanh, em đi nghỉ là đỡ rồi
Hắn có phần không an tâm, chưa kịp nói thêm gì thì Tuệ San đã báo thêm một tin có phần đường đột:
- Em quên nói với anh, ngày kia em sẽ bay sang Pháp theo các giảng viên của Hội đồng Nghệ thuật Paris... Hmm, có lẽ em sẽ đi khoảng 1 tháng, chương trình nằm trong phần học thực hành và giao lưu quốc tế của các sinh viên DeLU
Mã Lê Thanh còn đang lâng lâng cảm xúc trong buổi tối nay thì khi nghe tin thực sự trùng xuống, giọng nói liền trầm đặc mà cơ thể cũng cứng ngắc, không giấu nổi sự thất vọng:
- 1... 1 tháng sao?
Tuệ San chủ động vòng tay ôm trầm lấy Lê Thanh, cơ thể mềm mãi sau chiếc váy hai dây áp vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân như một sự an ủi và cổ vũ tinh thần. Cô thủ thỉ trong lòng hắn như con mèo nhỏ:
- Em xin lỗi, anh đừng giận em nhé. Thực sự em muốn nói sớm với anh nhưng khi hai đứa mình ở bên nhau, em rất vui nên đã quên mất... cũng có lúc em sợ anh đang có tâm trạng tốt mà em nói ra lại phá hỏng bầu không khí
Mã Lê Thanh có phần nguôi ngoai, hắn đáp lại Tuệ San với đầy vẻ ý tứ:
- Sao anh có thể trách em? Cũng chỉ là 1 tháng thôi... Tuệ San, em có biết anh đã sống trên đời 27 năm để đợi gặp được người hợp với mình như em không? Bởi vậy, thêm 1 tháng chờ đợi em chứ đâu phải chúng ta chia tay hay không bao giờ gặp lại nữa
Nữ nhân cười khẩy, chủ động rời ra rồi trước khi hôn má tạm biệt nam nhân si tình trước mặt, còn cao giọng nói:
- Anh yêu, em ngóng chờ 1 tháng sau mình về lại đây, em gặp lại anh và sẽ trao anh một món quà hơn cả đặc biệt, có lẽ ba mẹ anh cũng không ngờ rằng món quà em dành tặng cả nhà mình lại lớn đến thế
Lê Thanh ngu ngốc và trong ý nghĩ đầy màu hồng về mối quan hệ này, hắn chăm chăm mường tưởng ra nhiều kết quả và chuyện vui vẻ của hai người mà không biết 1 tháng sau Delyn sẽ hoàn toàn phơi bày ra trước ánh sáng, Tuệ San quay trở lại chính là đứng ra làm nhân chứng chính, nhân chứng sống của mọi tội ác Mã gia đã làm
Xong xuôi, Lê Thanh cũng phóng xe về nhà, Tuệ San đứng đó nhìn theo một đoạn rồi mở cửa nhà bước vào, các thùng carton lớn ngổn ngang hồi chiều đã xếp gọn bên tường. Phía ghế sofa lớn là Khuất Ngôn Chấn an nhàn ngồi đó đọc sách, hai người nhìn đối phương mà bỗng dưng cười nhẹ
Tuệ San mở lời trước:
- Ngài Khuất, ngài quá tự tiện rồi... ngài ở đây từ lúc nào?
Ngôn Chấn đặt cuốn sách xuống bàn, lấy làm trịnh trọng:
- Tôi sẽ cảm thấy mình được trả ơn hơn khi em khen rằng tôi giúp em dọn đồ trong căn nhà này thật nhanh, thật gọn đấy. Trong lúc em vui vẻ bên tiểu tử họ Mã kia thì tôi và A Nghiêm hì hục ở đây
Cả hai châm biếm nhau vài câu như thủ tục không thể thiếu khi hai con người này gặp mặt. Sau cùng Khuất Ngôn Chấn đưa ra tấm vé máy bay tới Pháp, nhìn cơ thể cô một dọc soi xét, hỏi:
- Nào, tập tài liệu đâu thưa nữ đặc công?
Tuệ San nghe đến thế liền phì cười, cô từ tốn cởi chiếc váy hai dây ra rồi quan sát ánh mắt đăm chiêu của Ngôn Chấn nhìn mình, đáp:
- A Nghiêm đã rất nhanh nói mọi chuyện cho ngài nhỉ? Chính ngài cũng không ngờ em từng đi huấn luyện đặc công phải không?
Khuất Ngôn Chấn trông cơ thể nữ nhân trước mắt chỉ che đậy bằng bộ đồ nội y trắng nhỏ nhắn, nam nhân liền giảm đi rất nhiều sự kiên nhẫn vốn có. Hắn ngồi xuống thành ghế, đưa tay đón lấy cô lại gần mình, bàn tay vê van bên eo bụng nhưng ánh mắt không ngừng dán vào khe rãnh ng*c, hỏi:
- Ừ, hoàn toàn mù tịt, em còn nhiều điều giấu tôi quá