Hai năm sau, khi hai con của Thiên Phong và Thục Nghi đã lớn, giờ hai bé đã hai tuổi trong hai đứa bé vẫn như là bản sau copy của Lục Thiên Phong. Ông bà Lục muốn con trai dẫn con dâu đi du lịch cho thoải mái nên đã hối thúc Lục Thiên Phong rất nhiều lần vì hiện tại hai con trai cũng đã lớn. Ba mẹ Thiên Phong muốn con trai mình dành nhiều thời gian cho con dâu nhiều hơn. Họ xung phong ở nhà giữ hai cháu cho hai vợ chồng đi chơi.
Vậy là Lục Thiên Phong và Thục Nghi đành nghe lời ông bà Lục đi đổi gió.
Sáng hôm sau, Lục Thiên Phong và Thục Nghi đi thẳng tới sân bay để đến bán đảo Saipan. Nước biển nơi đây trong suốt lóng lánh, bãi cát trắng như sữa cùng những rặng san hô đủ màu sắc.
Ban ngày, Thiên Phong dẫn Thục Nghi chơi trò lái xe máy trên nước, còn mang cô đi lặn sâu xuống biển ngắm các san hô và những loài cá. Biển xanh biếc trong vắt, có thể nhìn thấy rõ dưới đáy biển là cát trắng cùng với sò hến. Họ được nhân viên đưa cho kính mắt cùng bình dưỡng khí, Lục Thiên Phong nắm tay và lôi kéo Thục Nghi, bơi ra biển để thưởng thức vẻ đẹp huyền bí nơi thế giới dưới đáy biển.
Chiều tối đến, hai người nắm tay nhau tản bộ trên bãi cát trắng xóa, thưởng thức điệu múa truyền thống của người dân bản xứ.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Thục Nghi khi múa điệu múa truyền thống của người bản xứ lòng Thiên Phong trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Cô vui thì anh cũng vui, không gì hạnh phúc khi được nhìn thấy nụ cười ấy.
Khuya về là lúc hai người họ vô cùng cuồng nhiệt, như muốn làm mình tan biến trong thân thể của đối phương, hai người đang không ngừng cố gắng tiến về phía đối phương, quấn quýt cho đến bình minh.
Ngày hôm sau, cả hai đi cáp treo đã đến đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn Mont Blanc xinh đẹp, thành phố hoa hồng, thật đẹp, giống như tiên cảnh vậy, thật hy vọng thời gian sẽ ngừng trôi để cả hai cùng hòa vào hạnh phúc bên nhau.
Đi cả ngày cũng mệt, gấn xế chiều họ về khách sạn, cả hai nằm dài trên chiếc giường rộng lớn. Thiên Phong nghĩ đi nghĩ lại chỉ có nằm ở trên giường là sướng nhất thôi. Nhìn sang Thục Nghi dường như cô khá mệt nên đã nhắm hờ đôi mắt lại.
Lục Thiên Phong liền cúi đầu xuống ngặm, Thục Nghi hô hấp rối loạn, thân thể bị anh dùng đầu lưỡi lên xuống mà bắt đầu run rẩy. Những ngón tay của Thục Nghi nắm chặt ga giường, trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ.
Ngón tay của Lục Thiên Phong từ từ bò xuống dưới, đẩy ra hai cánh hoa, xâm nhập vào trong. Động tác ngón tay anh ngày càng nhanh, làm cho Thục Nghi chịu không nổi, lý trí dần trở nên mơ hồ, thân thể theo bản năng đáp trả lại. Trong phòng không ngừng vang lên tiếng ngân nga của cả Thục Nghi
Sau đó anh liền rút ra ngón tay, tách hai đùi của cô ra và lấy vật cứng rắn từ trong quần di chuyển từ từ tiến vào trong người cô. Anh điên cuồng đè nặng lên người Thục Nghi, ở trong cơ thể cô ra vào càng nhanh hơn. Cuối cùng anh không chịu nổi mà phun ra chất lỏng vào tận sâu bên trong cơ thể cô. Cả hai nằm nghĩ ngơi và ngủ thêm một chút.
Đến bữa tối đã có đầu bếp riêng nấu tôm hùm, cua hoàng đế cùng với các loại hải sản khác. Sau khi ăn xong họ nắm tay nhau đi tản bộ ở bờ biển, gió biển thổi tóc dài cô bay loạn xạ, buổi tối thủy triều lên, sóng biển sô nhau đánh vào bờ, vào chân của hai người mang đến cái lạnh.
“Bà xã, em thấy vui không?”
“Dạ vui em cảm ơn anh nhé”
“Lại nữa rồi”
“A, em quên mất…hihi…”
“Mình sẽ hạnh phúc như thế nhé em”
“Dạ”
Trong chuyến đi này, đôi vợ chồng dính nhau như sam, họ tận hưởng những hạnh phúc của đối phương.
Tác giả: Vậy là kết thúc truyện nhé, cảm ơn mọi người theo dõi nhiều nhé. Lần đầu mình viết truyện và không tránh khỏi sai xót. Cảm ơn mọi người thông cảm giúp ạ.
Sau câu chuyện này mình có viết thêm truyện khác. Mong các bạn ủng hộ.
Sau truyện ngọt mình viết thêm một truyện vừa ngược vừa ngọt. Mong mọi người ủng hộ. ❤