Đi dạo đến gần chín giờ, đoàn người bọn họ đi tới lối vào tường thành ở con đường phía nam.
Đoạn tường thành này được xây dựng từ thời nhà Minh, sau khi sửa chữa mới mở cửa tham quan, Đặng Phong mua vé trên app, dẫn mọi người lên tường thành từ cổng Vĩnh Ninh.
Dưới màn đêm, tường thành được thắp sáng bởi những chiếc đèn lồng Trung Quốc, gió thổi mạnh hơn rất nhiều, có không ít du khách và người dân đang đi dạo, có một số trẻ em chạy nhảy vui đùa, còn có bảo vệ đang nhắc nhở mọi người nhớ chú ý an toàn, chụp ảnh văn minh v.v...
Đặng Di vừa lên đã bị màn đêm quyến rũ trên tường thành hấp dẫn, lôi kéo Thi Hiểu Mân cũng đang mặc hán phục đi chụp ảnh. Vốn định gọi Quý Minh Luân giúp chụp ảnh, nhưng Quý Minh Luân lại đang nói chuyện điệu thoại, cô liền đưa SLR cho Đặng Phong.
Giang Lẫm đi dạo dọc tường thành một đoạn, tháp chuông cách chỗ cậu không xa bỗng sáng đèn, màn đêm tràn ngập ánh sáng lấp lánh như ngọc, cậu dừng bước, lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm ảnh phong cảnh.
Không biết từ khi nào tiếng nói chuyện của Quý Minh Luân đã ở ngay bên cậu, cậu xoay mặt lại nhìn, bỗng có một cơn gió mạnh thổi đến, thổi mái tóc của cậu bay đến khóe mắt, cậu giơ tay lấy ra, vừa lúc bắt gặp Quý Minh Luân đang rũ mắt nhìn cậu.
Người gọi điện thoại là mẹ của Quý Minh Luân - Trình Dục, hỏi chuyến du lịch như thế nào, biết Giang Lẫm đang ở bên cạnh con trai, Trình Dục cũng muốn nói chuyện với Giang Lẫm.
Quý Minh Luân che điện thoại di động lại, thấp giọng nói: "Nếu cậu không muốn nghe thì tôi sẽ nói cậu đang đi vệ sinh. "
"Không cần, " Giang Lẫm cười vươn tay, "Đã hơn một năm rồi tôi không nói chuyện với mẹ cậu, đưa cho tôi. "
Đưa điện thoại qua, Quý Minh Luân nghe Giang Lẫm nói chuyện với Trình Dục, vẫn giọng điệu quen thuộc như trước kia, hắn không khỏi nhớ tới những lời Thân Nhiên nhắc nhở mình khi nãy.
Nhưng cậu thực sự có thể?
Hắn dùng khóe mắt đánh giá người bên cạnh.
Thân Nhiên không biết trước đây bọn họ đã từng thân thiết như thế nào, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, mặc dù hắn cảm thấy lần này trở về Giang Lẫm có làm ra một ít hành động vượt quá giới hạn, nhưng giải thích cho vấn đề này là Giang Lẫm muốn hàn gắn lại mối quan hệ của bọn họ, như vậy cũng rất có lý.
Nhìn dãy khách sạn đối diện với những vẻ ngoài khác nhau, Quý Minh Luân xoay người, thay đổi thành tư thế dựa lưng vào tường thành, tiếp tục nghe Giang Lẫm nói chuyện điện thoại.
Cách đó không xa, Đặng Di và Thi Hiểu Mân cũng đã chụp hình xong, hai người đều lấy túi trang điểm ra để trang điểm, Đặng Phong kiểm tra ảnh chụp vừa rồi, xoay mặt phát hiện hắn dựa vào tường thành trong rất nhàn rỗi, liền kêu lên: "Minh Luân mau tới đây giúp đỡ đi, những bức ảnh tôi chụp có hơi lỗi một chút. "
Quý Minh Luân không muốn nhúc nhích, nhưng không muốn bị người phát hiện Giang Lẫm đang dùng điện thoại di động của mình, hắn đành phải đi qua. Giang Lẫm và Trình Dục nói chuyện một hồi, sau khi cúp máy thì cậu thấy Quý Minh Luân vẫn đang chụp ảnh, liền cất điện thoại di động, nghĩ đến những gì Trình Dục đã nói với mình.
Ngoài việc hỏi về tình hình học tập của cậu, Trình Dục còn hỏi cậu về dự định sau khi tốt nghiệp của Quý Minh Luân.
Trong mắt Trình Dục, cậu và Quý Minh Luân vẫn còn là bạn thân, mà cậu biết Trình Dục và Quý Trác Thăng rất giống nhau, đều hy vọng Quý Minh Luân có thể tiếp quản sự nghiệp của mình.
Nếu Trình Dục biết Quý Minh Luân có ý định đi định cư, rất có thể sẽ gây áp lực cho Quý Minh Luân, muốn hắn ở lại.
Vừa rồi trong lúc nhất thời, cậu suýt chút nữa vì ích kỷ mà kể ra hết nhưng cũng may là dừng lại kịp lúc.
Cậu không muốn làm cho Quý Minh Luân tức giận, càng không muốn tạo ra phiền phức cho Quý Minh Luân.
Nhưng Quý Minh Luân suy nghĩ như thế nào? Đã hơn 10 ngày trôi rồi.
Cậu một mình ngẩn người bên cạnh tường thành, Đặng Phong phát hiện sau đó đi tới, đứng bên cạnh cậu thưởng thức cảnh đêm nhộn nhịp phía dưới, còn chủ động tìm đề tài nói chuyện. Sau khi nói với nhau vài câu anh phát hiện cậu rất lơ đãng, liền hỏi có phải mệt mỏi hay không, cậu nói không, Đặng Phong liền nói: "Tối hôm qua tôi cũng ngủ không ngon, không thì chúng ta về khách sạn sớm một chút? "
Giang Lẫm cũng muốn có cơ hội ở riêng với Quý Minh Luân, nghe xong liền đồng ý, Đặng Phong đi về phía mấy người còn đang chụp ảnh, đề nghị trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Thân Nhiên không có ý kiến gì, Đặng Di không muốn, nói hiếm khi có được cơ hội ra ngoài chơi, về sớm sẽ thấy rất nhàm chán.
Đặng Phong lại hỏi Thi Hiểu Mân và Vương Thích, hai người bọn họ cũng suy nghĩ giống như Đặng Di. Đặng Phong lại đi hỏi Quý Minh Luân, Quý Minh Luân không chút nghĩ ngợi nói: "Tôi cũng không muốn đi nữa, để cho bọn họ đi đi. "
Nghe hắn nói không đi, Đặng Di có chút không vui, cũng may cô cũng không ép buộc hắn, chỉ kéo Thi Hiểu Mân và Vương Thích đi xuống tường thành. Đặng Phong nhìn bóng lưng em gái mình, lo lắng cô sẽ đi quán bar chơi, liền nói mình sẽ đi cùng, cuối cùng chỉ còn lại Thân Nhiên, Quý Minh Luân và Giang Lẫm đi về khách sạn.
Nếu chỉ có ba người, Thân Nhiên khéo léo đi trước, còn vừa đi vừa gọi điện thoại nói chuyện với bạn bè. Quý Minh Luân và Giang Lẫm đi phía sau, đối mặt với con phố nhộn nhịp nhưng xa lạ này, Giang Lẫm không đợi được đến khi quay về khách sạn, hỏi hắn chuyện định cư hắn suy nghĩ như thế nào rồi.
"Mẹ tôi biết rồi?" Quý Minh Luân hỏi ngược lại.
"Không có, dì chỉ hỏi sau khi tốt nghiệp cậu định làm gì, tôi nói tôi cũng không rõ lắm."
"Nếu dì biết dì sẽ ngăn cản chứ?"
"Đúng, cho nên đừng nói gì cả."
Giang Lẫm mím môi: "Cậu đã nghĩ kỹ chưa? "
Quý Minh Luân không trả lời, hắn lấy điếu thuốc từ trong túi quần ra, châm lửa rồi mới rít một hơi, nói: "Vậy sau khi tốt nghiệp cậu định làm gì? "
Cầm dây đeo của túi thể thao, Giang Lẫm nói: "Tôi không biết. "
"Cậu không nghĩ đến việc sẽ ở lại Los Angeles?"
"Tôi muốn trở lại Hạ Môn để làm việc."
Đi thêm vài bước, giọng nói của Quý Minh Luân bị một người qua đường đang nói chuyện điện thoại lớn tiếng cắt ngang, lần thứ hai Giang Lẫm mới nghe rõ.
Hắn nói, "Tôi tưởng cậu không nghĩ đến việc quay lại." ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Giang Lẫm lắc đầu, cậu cúi đầu, hàng mi thanh tú che đi cảm xúc trong mắt. Đi thêm vài bước, Quý Minh Luân nói: "Cậu cũng cảm thấy nếu tôi đi thì sẽ tốt hơn sao? "
"Không có." Giang Lẫm dừng bước, khi Quý Minh Luân quay đầu lại nhìn mình thì thốt ra, "Thật ra tôi không muốn cậu đi. "
"Như vậy sau này nếu tôi muốn gặp cậu sẽ không gặp được."
Nói đến đây, giọng Giang Lẫm có chút khàn khàn. Quý Minh Luân đứng nghiêng một bên, điếu thuốc trên đầu ngón tay bóc khói nghi ngút, ánh đèn của cửa hàng xa xỉ bên cạnh quá sáng, Giang Lẫm không thấy rõ biểu cảm của Quý Minh Luân, nhưng rất nhanh, Quý Minh Luân đi về phía cậu.
Sau khi đến trước mặt cậu, Quý Minh Luân vươn tay phải đang đút trong túi quần ra đặt lên đầu cậu, xoa xoa khiến đầu tóc cậu rối bù. Khi cậu giơ tay lên muốn sửa sang lại, nghe Quý Minh vừa cười vừa nói: "Đi thôi, trở về nghỉ ngơi."
Khi câu hỏi kết thúc, cậu nhận được một câu trả lời mập mờ, Giang Lẫm rất chán nản, nhưng cậu cũng biết mình không có tư cách gì để khăng khăng đòi câu trả lời từ hắn. Trở lại phòng khách sạn, Quý Minh Luân bảo cậu tắm rửa trước đi, cậu không có tâm trạng để ngâm mình trong bồn tắm, tắm rửa xong liền đi ra.
Trong chuyến đi này cậu không mang theo bất kì đồ vệ sinh cá nhân, sữa tắm của khách sạn là mùi hoa hồng, Quý Minh Luân đi ngang qua cậu ngửi thấy, cảm thấy rất thoải mái, sau đó vào phòng tắm ngửi lại thì thấy mùi này hơi ngọt.
Lúc cởi quần áo, trong đầu hắn là hình ảnh Giang Lẫm mặc chiếc áo phông và quần đùi cotton, đôi chân dài trắng nõn và sạch sẽ, ống quần đùi rộng thùng thình, nếu tư thế ngồi hơi sai thì có thể nhìn thấy thứ không nên nhìn, không biết buổi tối có thể ngủ được hay không.
Nghĩ đến những thứ này, rất nhanh thân thể hắn đã có phản ứng, hắn nhắc nhở bản thân mình rằng còn phải ở chung cả đêm, hắn vặn vòi nước đến hết mức, mượn tiếng nước che lấp âm thanh để phát tiết một lần, khi hắn đi ra thì Giang Lẫm đã nằm lên giường, nằm ở bên trái.
Đèn phòng ngủ đã tắt, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn ở đầu giường, ánh sáng ôn hòa làm cho bầu không khí có chút ái muội.
Quý Minh Luân đi tới bên phải, trước khi vén chăn lên hắn có liếc mắt nhìn Giang Lẫm đang đưa lưng về phía mình.
Giang Lẫm xõa tóc, đuôi tóc mềm mại rơi vãi trên gối, tóc mái hơi dài che phủ mắt. Thấy cậu không nhúc nhích, Quý Minh Luân đi đến bên tường, chỉnh điều hòa thành 26 độ - nhiệt độ quen thuộc của cậu, sau đó tắt đèn bàn.
Nằm lên giường, Quý Minh Luân nhìn trần nhà, rất nhanh lại không kiềm chế được quay mặt nhìn sang bên phải, Giang Lẫm vẫn không nhúc nhích, giống như là đang ngủ, trong bóng tối, thân thể cậu dao động theo nhịp thở, rất có quy luật.
Nhìn một lúc, Quý Minh Luân nhẹ nhàng xoay người, đưa lưng về phía Giang Lẫm nhắm mắt lại.
Kiên trì nằm ở tư thế này cho đến khi nửa người hơi tê, Giang Lẫm cuối cùng cũng nhúc nhích, quay lại nhìn bóng lưng của Quý Minh Luân, nhìn hơn nửa tiếng đồng hồ, cậu cũng không chịu đựng được cơn buồn ngủ, vì thế lặng lẽ tới gần Quý Minh Luân, vùi mặt vào gáy Quý Minh Luân.
Ngửi thấy mùi gỗ đàn hương tuyết tùng quen thuộc giữa tóc của người nọ, Giang Lẫm an tâm chìm vào giấc ngủ. Cả đêm hai người đều không tỉnh giữa chừng, buổi sáng Quý Minh Luân thức dậy trước, phát hiện sau lưng mình hơi nhấp nhô, hơi thở của Giang Lẫm phà vào gáy hắn, một chân chen vào giữa hai chân hắn.
Bởi vì ở quá gần, chỗ đó của Giang Lẫm ở ngay eo hắn, không biết vì sao lại cảm thấy có chút khó xử, hắn nghĩ nếu hai người có thể thay đổi vị trí thì thì tốt biết bao.
Cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, hắn không có gan làm như vậy, liền nhắm mắt lại, muốn tận hưởng cảm giác được Giang Lẫm ôm một chút. Không biết nằm bao lâu, ngay khi hắn lại bắt đầu buồn ngủ, người phía sau bắt đầu giật giật, tiếp theo liền nghe thấy tiếng hít thở của Giang Lẫm có chút dồn dập.
Hắn không thể quay đầu lại nhìn, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đoán chắc là Giang Lẫm đã thức, không những thức mà phần nệm phía sau còn hơi lún xuống, Giang Lẫm chống người ngồi dậy nhìn hắn, thấy hắn vẫn còn đang ngủ, liền nằm xuống lại.
Trong lòng có chút trống rỗng, Quý Minh Luân chờ Giang Lẫm rút tay chân lại, nhưng phía sau lại không có động tĩnh gì. Một lát sau, ngực Giang Lẫm dán lên lưng hắn một lần nữa, hai má vùi vào gáy ấm áp của hắn cọ cọ, sau đó lại không nhúc nhích gì nữa.
Mở mắt ra, hắn nhìn chằm chằm ghế sô pha cách đó vài bước, cảm thấy làn da sau gáy giống như xuất hiện tĩnh điện*, vừa mềm vừa tê dại.
*Tĩnh điện là hiện tượng mất cân bằng điện tích trên bề mặt của một vật liệu. Điện tích sẽ được lưu giữ ở đó cho đến khi nó có thể truyền đi nơi khác thông qua một dòng điện hoặc sự phóng điện