Khi Giang Lẫm ra khỏi phòng tắm, cậu thấy lưới giấc mơ được treo trên khung cửa phòng ngủ chính, Quý Minh Luân đang đứng trước bàn làm việc, thấy cậu đi vào liền bảo cậu đi lại phía hắn, đeo một cái vòng tay vào tay cậu.
Giang Lẫm nhìn vòng tay, nghe Quý Minh Luân nói: "Lúc trước khóa của vòng tay bị hư, tớ có đem nó đi sữa, có nhìn ra không? "
Cẩn thận quan sát một hồi, Giang Lẫm nói: "Cậu không nói thì tớ cũng không nhìn ra. "
Tay phải chống ở mép bàn, Quý Minh Luân nghiêng người, vươn tay trái về phía cậu: "Tớ vẫn luôn đeo nó, nhưng trùng hợp thay trước khi cậu trở về khoảng một tuần thì nó bị hư khóa, nếu không ngày đó cậu đến nhà tớ thì cậu có thể thấy tớ đang đeo nó. "
Giang Lẫm tháo vòng tay ra, đeo vào tay Quý Minh Luân, cười nói: "Nếu lúc đó cậu đeo, có lẽ tớ sẽ nói thật với cậu. "
1
"Nói cái gì?" Quý Minh Luân rũ mắt hỏi cậu.
Giang Lẫm xấu hổ quay đầu sang một bên, vừa tắm nước nóng xong nên hai tai cậu đỏ bừng, nó ẩn ẩn hiện hiện sau lớp tóc của cậu. Quý Minh Luân nhìn chằm chằm gương mặt của cậu, làn da trắng nõn mịn màng, khiến hắn không kìm lòng được mà tới gần hôn lên má cậu một cái.
Giang Lẫm khẽ thở dốc, hơi quay người lại không biết nên làm sao, sau đó ánh sáng trước mắt bị che khuất, hơi thở của Quý Minh Luân bao trùm lấy cậu, gáy cậu bị lòng bàn tay của người nọ giữ chặt, môi cậu có một đôi môi khác chạm vào.
Giang Lẫm nhắm mắt lại, tim đập càng lúc càng nhanh, cậu bắt đầu đứng không vững, phải nắm lấy cánh tay của Quý Minh Luân để đứng vững.
Nhớ ra cậu vẫn chưa hết sốt, Quý Minh Luân sau khi giải tỏa cơn thèm khác thì buông cậu ra, đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc giúp cậu sấy tóc, sau khi sấy khô mới cho cậu nằm xuống giường, khi hắn tắm rửa xong đi ra thì phát hiện cậu lại ngồi dậy, cầm điện thoại di động trả lời tin nhắn.
Tắt đèn phòng ngủ, Quý Minh Luân hỏi: "Trễ thế này cậu còn nói chuyện với ai vậy? "
Giang Lẫm hai tay cầm điện thoại, trịnh trọng trả lời: "Đặng Phong. "
Ngồi xuống bên cạnh cậu, nghe xong liền nhìn về phía màn hình điện thoại di động: "Đang nói gì vậy? "
"Cậu ấy hỏi tớ có còn đi đến tiệm làm việc không."
"Lúc trước cậu từ chối cậu ta như thế nào?"
Nhắc tới chuyện lần trước Đặng Phong tỏ tình với mình, Giang Lẫm chỉ cảm thấy buồn bực, cậu không biết tại sao Đặng Phong lại thích mình, còn tặng cho cậu vòng tay mà cậu muốn mua cho Quý Minh Luân.
"Lúc cậu ta tỏ tình với tớ, tớ rất bất ngờ, lúc ấy tớ không nghĩ nhiều cho lắm, sau khi bình tĩnh lại liền gọi điện thoại để nói rõ ràng với cậu ta."
"Cậu có nói cho cậu ta biết người cậu thích là tớ không?"
"Không có, " Giang Lẫm lắc đầu, dựa vào bả vai của Quý Minh Luân, thấy Quý Minh Luân kéo chăn lên ngực mình, cậu liền chủ động giơ tay lên bảo Quý Minh Luân nhét chăn vào, "Tớ cảm thấy vẫn chưa tớ lúc, cho nên không nói. "
Lấy nhiệt kế từ cái tủ trên đầu giường, Quý Minh Luân kéo áo thun của Giang Lẫm lên để cậu kẹp nó vào nách, sau đó nói: "Vậy cậu ta tin rằng cậu đã có người mình thích? "
"Hình như là tin rồi, sau đó cậu ta không nói gì nữa, mấy ngày nay cũng không có liên lạc với tớ."
Suy nghĩ một lát, Quý Minh Luân nói: "Thật ra lúc mới đến Tây An tớ đã nhìn ra Đặng Phong có gì đó không đúng, sau đó tớ còn hỏi thẳng cậu ta, nhưng cậu ta phủ nhận. "
"Cậu hỏi cậu ta? Cậu ta nói gì? "
"Cậu ta nói tớ nghĩ nhiều rồi." Tựa vào gối đầu, Quý Minh Luân giơ hai tay kẹp sau đầu, "Tớ đoán là do cậu ta không muốn để cho người khác biết nên mới giấu diếm. "
Thời gian Giang Lẫm tiếp xúc với Đặng Phong cũng không tính là dài, cậu biết rất ít về Đặng Phong, cậu hỏi: "Vậy chuyện xảy ra ở hồ bơi Đặng Phong cũng không biết sao? "
Ngày đó khi đi tới Giang Lẫm không nhìn thấy Đặng Phong, sau đó cậu gọi cho Đặng Phong để nói rõ ràng nhưng không nghe Đặng Phong nhắc tới chuyện ở hồ bơi.
Quý Minh Luân nói: "Hình như là vậy, ngày đó tớ cũng nói vài lời với Đặng Di, chắc là sợ bị mất mặt nên không có nói với Đặng Phong. "
Mở khóa điện thoại, nhìn tin nhắn mà Đặng Phong gửi tới, Giang Lẫm còn chưa nghĩ ra mình nên từ chối thế nào thì đã nghe Quý Minh Luân nói: "Đừng đến tiệm, nhìn bàn tay hiện giờ của cậu đi, không thể làm việc được. "
Bàn tay và ngón tay Giang Lẫm vẫn còn hơi sưng đỏ, quả thật không thích hợp đến tiệm để làm việc, hơn nữa cậu cũng không có cách nào đối mặt với Đặng Phong, đụng phải Đặng Di lại càng thêm lúng túng. Cậu gật đầu, nhập một dòng chữ: [Xin lỗi, tôi không thể làm mấy công việc trong tiệm được.]
Sau khi gửi tin nhắn, Giang Lẫm chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng sau đó để nó ở đầu giường, Quý Minh Luân vươn tay tới, chui vào áo cậu, lấy nhiệt kế ra xem.
"37.6 độ" Quý Minh Luân cau mày, "Cậu sốt nhẹ cả ngày, trước khi đi ngủ nên uống thêm một viên thuốc, nếu ngày mai vẫn còn sốt nhẹ tớ sẽ đưa cậu đi bệnh viện. "
Giang Lẫm không cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn gật đầu, uống xong thuốc hạ sốt liền nằm xuống, Quý Minh Luân tắt đèn ở đầu giường, chăn ở phía sau phát ra tiếng ma sát, tiếp theo cậu cảm giác được Quý Minh Luân đang áp sát vào mình, nâng đầu cậu lên để cậu nằm lên cánh tay hắn, cánh tay kia thì vòng qua eo cậu ôm lấy cậu.
Rơi vào bóng tối, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp của người kia, Giang Lẫm thả lỏng cơ thể, để cho mình nằm hẳn vào trong ngực Quý Minh Luân, một lát sau cậu cảm giác được Quý Minh Luân hôn vào mắt của mình, cậu không nhịn được cười, mở mắt ra nhìn người bên cạnh.
Trong phòng ánh sáng mờ ảo, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Quý Minh Luân đang nhìn chằm chằm mình, bóng tối che giấu sự thẹn thùng, nhưng lại làm rõ ham muốn, cậu nhịn không được, xoay người đối mặt với Quý Minh Luân, đưa tay qua ôm lấy eo của người nọ.
Tiếng máy điều hòa hoạt động rất nhỏ, thậm chí còn không lớn bằng tiếng hít thở của cả hai, không nhớ rõ ai là người chủ động trước, bốn cánh môi quấn lấy nhau, Quý Minh Luân nắm lấy cổ tay của Giang Lẫm, sau đó bị Giang Lẫm sờ sờ mu bàn tay, hắn liền buông cổ tay của cậu ra, đan tay mình vào tay của Giang Lẫm, mười ngón tay nắm chặt nhau, hắn hôn đến khi Giang Lẫm không thở nỗi và khi nơi nào đó sắp kìm chế không được nữa mới chịu dừng lại.
Trán kề trán với Giang Lẫm, Quý Minh Luân vừa thở dốc vừa nói: "Cậu vẫn còn đang sốt. "
Giang Lẫm không trả lời lại được, mặt nóng đến mức sắp bốc khói.
Vừa rồi cậu chủ động tiếp cận Quý Minh Luân, thật ra cậu cũng không muốn làm chuyện kia, cậu chỉ muốn ôm Quý Minh Luân chặt một chút, muốn làm cho khoảng thời gian thoải mái và bí mật này được lâu hơn. Quý Minh Luân lại hiểu lầm ý của cậu, cho rằng cậu muốn ——
Không đợi cậu lấy lại tinh thần, Quý Minh Luân lại nói: "Tớ quên giặt quần lót của cậu rồi, ngày mai phải làm sao bây giờ? "
"Ngày mai tớ phải về nhà." Giang Lẫm mở miệng, phát hiện giọng nói của mình hơi khàn, cậu hằng giọng, thuận thế đẩy Quý Minh Luân sang bên cạnh, quay người úp mặt vào tường.
Quý Minh Luân lại từ phía sau ôm lấy cậu, bàn tay đặt ở bụng cậu, cậu cho rằng Quý Minh Luân muốn đưa xuống xuống, đột nhiên trở nên căng thẳng, nhưng Quý Minh Luân chỉ đặt tay ở đó, một lúc lâu sau mới nói: "Ngày mai nếu cậu hạ sốt thì chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng đi. "
"Đi đâu?"
"Đi mua cho cậu hai tá* quần lót mới, sau này cậu phải thay thường xuyên nên ít quá sẽ không đủ mặc." ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
*Mình search Google nó để là 144 cái
Giả vờ nghe không hiểu lời Quý Minh Luân nói, Giang Lẫm giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình vào gối, không lên tiếng.
Nghĩ đến bộ dạng thẹn thùng của cậu bây giờ, Quý Minh Luân vui vẻ nói: "Chúc ngủ ngon. "
Một lát sau, Giang Lẫm mới khàn giọng trả lời: "Chúc ngủ ngon. "
Mặc dù nói ngày hôm sau đi hẹn hò, nhưng buổi sáng khi rời giường, Quý Minh Luân nhận được điện thoại của Thân Nhiên, nhờ hắn giúp đỡ.
Chiều nay đội bóng rổ của trường có một trận đấu tập, gần đây Quý Minh Luân không có tâm trạng nên xin nghỉ phép nửa tháng, người chủ chốt của đội chuyển sang Thân Nhiên, kết quả tối qua Thân Nhiên bị trượt chân trong phòng tắm khiến eo bị đau, sáng không dậy nổi, sợ huấn luyện viên mắng nên tìm hắn giúp.
Lúc Quý Minh Luân nhận được cuộc điện thoại Giang Lẫm cũng đã thức, đang ôm chăn, nửa khuôn mặt vùi trong gối nhìn hắn.
Bị Giang Lẫm đang ngái ngủ nhìn chằm chằm, Quý Minh Luân cũng không biết nên nói gì tiếp theo, người ở đầu dây bên kia không đợi hắn trả lời, cho rằng hắn không đồng ý, đành phải tiếp tục cầu xin hắn, Hắn mệt mỏi để điện thoại sang một bên, đi đến bên giường cúi người hôn lên khóe miệng Giang Lẫm một cái.
Giang Lẫm nở nụ cười, giơ tay trái đẩy hắn ra, bị hắn nhân cơ hội khom lưng hôn cậu lần nữa, nhưng lần này hắn hôn lên môi cậu.
Che miệng không cho hắn hôn nữa, Giang Lẫm làm bộ xuống giường, nhỏ giọng nói: "Tớ đi đánh răng. "
Giang Lẫm xuống giường đi vào phòng tắm, Quý Minh Luân thấy cậu xuống giường mà không mang dép liền cầm dép đuổi theo cậu, khi cậu mang dép xong mới có tâm trạng trả lời người ở đầu dây bên kia.
"Được rồi, " Quý Minh Luân đáp lại, "Cậu nói với huấn luyện viên một tiếng đi, buổi chiều tôi sẽ đến đúng giờ. "
"Cảm ơn đàn anh!" Thân Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cũng không nói nhảm với hắn nữa, liền cúp điện thoại, Giang Lẫm đang lấy kem đánh răng, cậu nhìn Quý Minh Luân trong gương nói: "Buổi chiều cậu có việc gì à? "
"Ừm", đem điện thoại di động cất vào trong túi quần, Quý Minh Luân ôm eo cậu, "Thân Nhiên nhờ tớ đi đấu tập dùm cậu ấy, lưng cậu ấy bị đau, không thể ra sân được nhưng lại sợ bị huấn luyện viên mắng nên nhờ tớ. "
Giang Lẫm gật gật đầu, cậu đánh răng xong mới nói: "Thân Nhiên là người tốt, lúc trước cũng rất quan tâm tớ, nếu cậu có thể giúp cậu ấy thì nên dùng hết sức để giúp đỡ. "
"Vậy chúng ta phải dời ngày hẹn hò." Quý Minh Luân nhìn Giang Lẫm, "Cậu không thất vọng sao? "
Lấy khăn lau mặt, Giang Lẫm chỉ lộ ra đôi mắt, cậu cười nói: "Tớ có thể đến sân bóng rổ với cậu, xem cậu chơi bóng cũng được. "
Sau khi đỡ Giang Lẫm đứng thẳng dậy, Quý Minh Luân cúi đầu, trao cho cậu một nụ hôn nóng bỏng có hương bạc hà.
Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người cùng nhau đi đến sân thể dục của trường, mặc dù là đấu tập, nhưng nữ sinh đến cổ vũ còn nhiều hơn so với mấy trận Quý Minh Luân đấu chính, góc tường bên cạnh sân có mấy thùng đồ uống cổ vũ, mỗi thùng được viết tên của Thân Nhiên.
Nhìn nước kia, Quý Minh Luân còn tưởng rằng Thân Nhiên cảm thấy áy náy nên mua, nhưng lại cảm thấy không đúng, nhiều đồ uống như vậy tốn không ít tiền, gia cảnh của Thân Nhiên cũng không tính là giàu, sẽ không vô cớ tiêu tiền như vậy.
Trùng hợp khi đó có một học đệ năm nhất đi ngang qua, Quý Minh Luân gọi cậu lại, hỏi đống đồ uống này là gì.
Học đệ đầu tiên là che miệng cười, sau đó chỉ chỉ khán đài bên trái, chờ Quý Minh Luân nhìn qua mới nói: "Đàn anh thấy không? Đó là Triệu Tế Vũ, đây là những thứ hắn mua tặng cho đàn anh Thân Nhiên. "