Lí Vị Ương lấy ra một tờ giấy, bên trên viết: Có chuyện quan trọng cần thương lượng, bí mật, nhanh đến.
Giống hệt tờ giấy ban đầu, chỉ thêm phần đề tên, Tiên Huệ.
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Cái này tìm thấy trên người biểu ca Cao Tiến, về phần Tiên Huệ —— “
Lí Thừa tướng vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức biến đổi. Tiên Huệ, là tên chữ bản thân ông tặng cho ái nữ.
Nguỵ Quốc phu nhân cùng Cao Mẫn thấy vậy, đều trở nên hồ đồ. Nguỵ Quốc phu nhân còn tưởng Lí Vị Ương đánh con mình, lại không ngờ rằng, ở giữa còn có một tờ giấy như vậy, bà không phải kẻ ngu dốt, lập tức hiểu ra – mẹ con Lí Trường Nhạc, muốn mượn tay mình xử lý một thứ nữ?! Vậy cũng không nên đem con của bà ra trêu đùa! Sắc mặt bà bỗng chốc trở nên rất khó coi, khuôn mặt lạnh băng nhìn tình cảnh trước mắt.
Nghe thấy một tiếng gầm lên, mọi người quay đầu lại, sắc mặt Đại phu nhân cực kỳ không tốt: “Nói năng bậy bạ!”
Sắc mặt Lí Vị Ương không hề thay đổi, nói: “Mẫu thân, mỗi một nha đầu ma ma ở đây, đều có thể làm chứng, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, tờ giấy này tìm thấy trên người biểu ca Cao Tiến.”
Ánh mắt nghiêm khắc của Đại phu nhân đảo qua mọi người: “Trong các ngươi ai nhìn thấy!”
Bị ánh mắt đáng sợ của bà nhìn qua, ai cũng không dám hé răng, Đại phu nhân tuỳ tiện chỉ vào một ma ma, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi nhìn thấy không?”
Đáy mắt ma ma xẹt qua sự hoảng loạn, gục đầu xuống nói, “Cảnh tượng lúc đó quá mức hỗn loạn, nô tỳ, nô tỳ cũng, cũng không nhớ rõ…”
Trên mặt Đại phu nhân hiện ra vẻ tươi cười vừa lòng, lại nghe thấy Bạch Chỉ nói: “Phu nhân, nô tỳ chính mắt nhìn thấy.”
Đại phu nhân lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi là nha đầu của Vị Ương, lời nói không đáng tin.” Sau đó, bà nhìn về phía Lí Thừa tướng, “Trường Nhạc là người có thân phận như thế nào, con bé sao có thể làm ra loại chuyện không biết cấp bậc lễ nghĩa thế này!”
“Phụ thân, người nhất định phải tin tưởng con!” Lí Trường Nhạc không thể che giấu được sự căng thẳng trong nội tâm, nàng thật sự thấy hoảng.
Chuyện này, không ngờ liên luỵ đến hai tiểu thư, náo loạn không ra dạng gì hết! Lão phu nhân nhẹ ho khan một tiếng.
“Tất cả im miệng hết! Chuyện hôm nay chỉ là Tiến nhi xông nhầm vào hoa viên, nô tỳ trong nhà hiểu nhầm thành trộm nên bị đánh, đứa nhỏ này chịu oan ức rồi, hôm khác ta nhất định sẽ tự mình đến cửa xin lỗi. Nguỵ Quốc phu nhân, hai người về trước đi, chữa thương cho Tiến nhi quan trọng hơn.” Lí Tiêu Nhiên quyết định rất nhanh, nói thẳng ra. Muốn phân trắng đen rõ ràng, cũng phải giấu đi chuyện xấu trong nhà, vạn lần không thể thẩm vấn ngay trước mặt người ngoài.
Nhìn sắc mặt của Lí Tiêu Nhiên, thì biết chuyện này đã quyết định rồi. Nguỵ Quốc phu nhân hừ lạnh một tiếng, đứng lên: “Chúng ta đi!”
Đại phu nhân nhanh nói: “Lâm ma ma, trước tiên đưa muội muội ta vào phòng nghỉ tạm một lát.”
“Không cần!” Ngụy Quốc phu nhân không thèm quay đầu lại, chỉ huy người nâng cáng rời đi.
Đại phu nhân cũng không đuổi theo, bà biết, hiện giờ chuyện quan trọng nhất không phải đi trấn an muội muội, mà là loại bỏ sự liên quan giữa chuyện này với con gái.
Lão phu nhân nhìn thoáng qua sắc mặt khác nhau của mọi người, nói: “La ma ma, để bọn họ đi xuống hết đi, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ!”
“Dạ!” La ma ma tuân lệnh, dẫn đám nô tỳ xung quanh rời đi.
“Các ngươi còn không quỳ xuống!” Lí Tiêu Nhiên phẫn nộ quát!
Lí Vị Ương thành thành thật thật quỳ gối xuống, cúi đầu buông mắt. Lí Trường Nhạc lại sửng sốt một lúc, không có động tĩnh gì, Lí Tiêu Nhiên sủng nàng là thật, nhưng lửa giận hiện giờ lại càng thật.
Ông tức giận với Lí Trường Nhạc: “Tiểu súc sinh! Ngươi cũng quỳ xuống!”
Lí Trường Nhạc lớn thế này, mà lần đầu tiên bị phụ thân quát mắng như vậy, ngẩn ngơ tại chỗ, cho đến khi người bên cạnh đẩy nàng một cái, mới không dám tin quỳ xuống.
Đại phu nhân nhìn con gái quỳ xuống, nước mắt trong suốt, dịu dàng khuyên nhủ: “Lão gia, nữ nhi là do người chăm lớn lên, hôm nay trời lạnh thế này, vạn nhất bị cảm lạnh thì không tốt, vẫn để con bé đứng lên đi…”
Lí Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn Lí Trường Nhạc, mi mắt ái nữ buông dài, xương cốt như tuyết đọng, môi như cánh hoa khẽ mở, thoạt nhìn cực kỳ yếu đuối, lòng ông mềm nhũn, nghĩ để con bé đứng lên, nhưng mà, đồng thời thấy Lí Vị Ương bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng, mang theo cảm xúc không thể hiểu rõ.
Tiếp theo, Lí Vị Ương mở miệng: “Nữ nhi làm việc lỗ mãng, chưa phân biệt được rốt cuộc là trộm hay là biểu ca đã cho người đánh, làm phụ thân và mẫu thân vất vả, trong lòng thật áy náy, khẩn cầu phụ thân trách phạt.”
Giọng nói của nàng trong trẻo mà lạnh lùng, từng chữ từ đầu đến cuối đều nói rất rõ ràng.
Nha đầu kia, tột cùng là có ý gì! Trong nháy mắt, cả người Lí Tiêu Nhiên chấn động thật mạnh.
Nàng ta luôn miệng nhận trách phạt, thật ra là có thâm ý khác! Đại phu nhân nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, trong lòng hận đến chết, lại hiểu rõ được, chuyện hôm nay nếu tra xét đến cùng, sớm hay muộn cũng làm Lí Trường Nhạc bại lộ.
“Ôi con gái tốt của ta, phụ thân con biết con mới vào phủ không hiểu chuyện, sao có thể trách phạt con được chứ? Mau đứng lên đi…” Đại phu nhân làm bộ, để người bên cạnh nâng nàng dậy.
“Nếu phụ thân không trách phạt, con sẽ không đứng dậy.” Lí Vị Ương gạt tay người đó ra, nhìn thẳng về phía trước, khoé môi hơi giương lên, lời nói lạnh nhạt, làm người khác cảm thấy một sự kiên trì cực độ.
Thái độ này đã nói rõ nàng muốn một kết quả rõ ràng, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nói là trách phạt nàng, thật ra còn không phải đang nhằm vào Lí Trường Nhạc!
Hơn nữa, có một tờ giấy như vậy, quả thật làm Lí Trường Nhạc có miệng mà không nói rõ nổi, nàng sao có thể thừa nhận, tờ giấy này là mình dùng để hãm hại Lí Vị Ương, lại vô duyên vô cớ thêm hai chữ Tiên Huệ! Cứ như thế, chuyện này rõ ràng có liên quan đến bản thân, nói thế nào cũng không rõ ràng được!
Đại phu nhân thấy thế, cắn răng, cũng quỳ xuống. Lí Trường Nhạc vội vàng đưa tay đỡ lấy, giọng nói gấp gáp: “Mẫu thân, người làm gì thế?”
Đại phu nhân nhìn chăm chú Lí Tiêu Nhiên, trầm giọng nói: “Hai nữ nhi đều bị liên luỵ vào chuyện này, đúng là thiếp quản giáo không tốt. Nếu lão gia muốn trách tội, thì trách tội thiếp được rồi, Trường Nhạc xương cốt yếu ớt, Vị Ương cũng không hiểu chuyện…” Đến chỗ này, giọng nói đã nghẹn ngào, tủi thân vô cùng.
Lí Trường Nhạc nghe xong, quay đầu lại thật mạnh, lạnh lùng nhìn về phía Lí Vị Ương: “Muội còn không tới nâng mẫu thân dậy! Thật sự muốn ngỗ nghịch bất hiếu như vậy sao? !”
Nhưng mà Lí Vị Ương vẫn lẳng lặng quỳ, ánh mắt buông xuống, như không nhìn thấy gì cả.
Lí Tiêu Nhiên âm thầm kinh hãi, nữ tử thế gia, từ nhỏ đã được dạy phải nhã đức khiêm nhường, tiến lui thoả đáng. Đứa nhỏ này, lại không giữ lại đường lui cho chính mình…
Toàn trường lạnh ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch của chuỗi Phật châu trong tay lão phu nhân.
Trời vừa mới mưa to, trên đất đều là nước ẩm ướt, trong thời tiết như vậy, ngay cả đi đường cũng là một loại dày vò, lạnh đến mức làm chân như đóng băng, càng không nói đến quỳ. Mà tóc Lí Vị Ương bị ướt vẫn chưa lau khô, cứ thế quỳ thẳng tắp.
Lí Tiêu Nhiên nhìn nữ nhi tuổi mới hơn mươi, chỉ cảm thấy thật kinh ngạc sửng sốt.
Tất cả mọi người lặng im, sắc mặt nặng nề nhìn Lí Tiêu Nhiên, đợi ông ra quyết định cuối cùng! Là che chở Lí Trường Nhạc hòn ngọc quý trên tay, hay là tra xét đến cùng, cho Lí Vị Ương một lời công đạo!
—— Lời ngoài truyện ——
Có bạn nói, không thích kiểu truyện nữ chính trọng sinh xong quay về trả thù, thật ra, mặc kệ là Âu Dương Noãn hay là Vị Ương, đều có một điểm chung, đó là người không phạm ta thì ta không phạm người, nếu người phạm ta, thì phải trả lại gấp mười lần! Đại phu nhân và Lí Trường Nhạc cùng hai chữ vô tội hoàn toàn không thể đứng cùng nhau, mọi việc đều là bọn họ động thủ trước, muốn nữ chính ra vẻ tiêu sái khoanh tay chịu chết, mọi người xem tiểu bằng hữu Vị Ương, là người lương thiện sao, mắt lé rồi
Chương 34: Hòn ngọc quý trên tay
Cứ như thế, song phương đều căng thẳng.
Lí Tiêu Nhiên cau mày, hai bên đều thấy khó xử ——
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, như đang đăm chiêu, bất giác, thở dài.
Cuối cùng, Lí Tiêu Nhiên chậm rãi nói: “Trường Nhạc, con đỡ mẫu thân đứng dậy trước đi.”
Tâm tư của Lí Vị Ương, bỗng chốc tĩnh lặng lại. Giờ phút này, nàng đã hiểu ra, quyết định của Lí Tiêu Nhiên.
Khuôn mặt của Lí Tiêu Nhiên mang theo sự tiếc hận: “Vị Ương, chuyện hôm nay, con rất lỗ mãng, không nên chưa hỏi rõ trắng đen đã đánh biểu ca, hắn là con trai độc nhất của Nguỵ Quốc phu nhân, phụ thân chung quy vẫn phải nói lời công đạo với Bá Xương hầu —— “
Trong lời nói của ông, không có một từ nào nhắc tới tờ giấy kia, cũng không hề nhắc tới Lí Trường Nhạc, chỉ nói lỗi sai của Lí Vị Ương là đánh người, rõ ràng muốn đem mọi tội lỗi sai lầm đẩy lên người nàng, mà đối với kẻ đầu sỏ lại coi như không thấy – Lí Vị Ương không tin, phụ thân hoàn toàn không biết gì về hành động lần này của Lí Trường Nhạc, mà ông chỉ đang che chở cho nàng ta mà thôi.
Nàng ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Phụ thân sẽ xử phạt Vị Ương như thế nào?”
Đồng thời, trên mặt Lí Trường Nhạc không nhịn được lộ ra sắc mặt vui mừng. Phụ thân, đúng là vẫn hướng về nàng!
Lí Tiêu Nhiên nhìn Lí Vị Ương hơi áy náy, vừa định nói chuyện, đột nhiên thấy một thiếu niên chạy thật nhanh đến, quỳ mạnh xuống đất, quỳ gối bên cạnh Lí Vị Ương, sóng vai cùng nàng.
Lí Trường Nhạc sửng sốt, bước lên phía trước kéo hắn dậy nói: “Tam đệ, đệ làm gì vậy? Mau mau đứng lên.”
Lí Mẫn Đức đẩy tay nàng ta ra, cất cao giọng nói: “Nếu bá phụ muốn phạt, thì hãy trách phạt Mẫn Đức đi. Lúc trước là con nói với Tam tỷ, chỗ này có một con chim Đỗ Quyên hiếm thấy, Tam tỷ mới đi đến hoa viên này. Sau đó biểu ca doạ chim Đỗ Quyên của con chạy mất, con khó chịu nói đôi ba câu, biểu ca tức giận, đẩy con thật mạnh.” Hắn ngẩng đầu, trên cái trán vốn bị tóc mái che phủ, hiện ra một vết thương trên trán, máu chậm rãi chảy ra từ ngón tay hắn, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, quả nhiên là đáng thương nói không nên lời.
Lão phu nhân kinh hoảng hô lên một tiếng: “Mẫn Đức, đầu con bị thương?!”
Đôi mắt đen láy như châu ngọc của Lí Mẫn Đức nhìn Lí Tiêu Nhiên: “Bá phụ, Tam tỷ tỷ thấy con bị thương, cho nên mới hiểu lầm biểu ca là trộm. Nếu bá phụ muốn truy cứu, thì đừng truy cứu người khác, chỉ phạt một mình con thôi!” Nói xong, dập đầu thật mạnh, vang lên cả tiếng.
Lí Vị Ương chấn động, nàng kiên trì như vậy, cũng chỉ để phụ thân nhận rõ, chuyện này do một tay nữ nhi yêu quý nhất của ông Lí Trường Nhạc tạo thành, mà đến giờ, nàng mới hiểu được, tâm địa phụ thân thiên lệch vô cùng! Nàng cũng không ngờ, tại thời điểm như vậy, chỉ có đứa nhỏ này khẳng khái chạy ra giúp nàng.
Lúc đó mọi người cách khá xa, không ai biết rõ Lí Mẫn Đức có ở đây hay không, thiếu gia luôn ngoan ngoãn của Tam phòng này đứng ra làm chứng, nói bị Cao Tiến đánh, lời của hắn không có căn cứ chính xác làm sao có ai tin tưởng đây? Chỉ có điều – vết thương trên đầu Mẫn Đức…
Sắc mặt Đại phu nhân hơi biến thành xanh, nói: “Vị Ương, chuyện đã như thế, sao con không nói ra từ đầu?”
Lí Vị Ương nắm chặt nắm tay, cuối cùng buông mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tam đệ bị người khác đánh, thật sự rất sợ hãi, cho nên con cho người đưa Tam đệ về trước, vừa rồi biết được thân phận của biểu ca, con sợ liên luỵ đến Tam đệ, dẫn đến quan hệ hai nhà thành căng thẳng. Huống chi phụ thân là người chính trực, mẫu thân từ bi, chắc chắn sẽ không vì việc nhỏ này mà xử trí nữ nhi, cho nên mới giấu đi.”
Lời này nói ra, Đại phu nhân bị Lí Vị Ương chọc giận đến muốn hộc máu, không giấu được sự lạnh lùng âm u trong mắt.
Lí Tiêu Nhiên đứng yên bất động tại chỗ, nhất thời không biết nên có phản ứng gì. Lão phu nhân đứng lên, tự mình đi tới, nâng Vị Ương dậy: “Hài tử ngốc, con ra mặt bảo vệ đệ đệ, chuyện này, chẳng những không thể trách con, còn phải thưởng nữa.” Nói xong, bà cởi chiếc vòng ngọc xanh biếc trên tay đeo vào cho Vị Ương, “Lí gia sẽ không oan ức một đứa nhỏ quang minh đại nghĩa.”
Một câu nói của lão phu nhân, đã đưa ra kết luận cho tất cả.
Lí Vị Ương nâng mắt lên, chân thành nói: “Đa tạ lão phu nhân làm chủ cho Vị Ương.”
Lí Tiêu Nhiên có chút xấu hổ, không tự nhiên dời ánh mắt khỏi Lí Vị Ương, đi lên nâng Lí Mẫn Đức dậy: “Mau đứng lên đi.”
Ai ngờ Lí Mẫn Đức còn chưa đứng vững, đột nhiên hoa mắt, ngã ngược về phía sau.
Trong hậu hoa viên, tiếng thét rối loạn vang lên.
Lí Mẫn Đức được đưa về chỗ Tam phu nhân, trong phòng, đại phu đã bôi thuốc cho Lí Mẫn Đức, vẻ mặt Tam phu nhân khẩn trương, giọng gấp gáp: “Đại phu, vết thương của con ta thế nào rồi?”
Đại phu quay lại hành lễ nói: “Bẩm Tam phu nhân, công tử không có chuyện gì, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian thì có thể khang phục. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Trán của công tử, chỉ sợ sẽ để lại sẹo.”
Lí Vị Ương chợt ngẩn ra, trong lòng dâng lên một loại cảm giác chua xót không hiểu nổi.
Mẫn Đức là một đứa nhỏ hồn nhiên, lại có dung mạo xinh đẹp như vậy, tiền đồ tương lai sẽ không có giới hạn… lại vì nàng mà bị thương.
Cho đến lúc đại phu bôi thuốc xong rời đi, Lí Vị Ương không nhịn được bước lên phía trước, nói: “Tam thẩm, cám ơn thẩm.”
Tam phu nhân xoay người lại, lắc đầu, nói: “Không phải ta.”
Trên mặt nàng, hiện lên sự kỳ quái, Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức nhìn về phía Lí Mẫn Đức, lại nhìn thấy hắn cười với nàng, lộ ra hàm răng tuyết trắng: “Vết thương này – là tự ta làm.”
Lí Vị Ương lắp bắp kinh hãi.
Vú nuôi đứng bên cạnh khẽ lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Tam thiếu gia nghe nói tiểu thư bị gây khó dễ, lập tức nghĩ ra chủ ý này, nô tỳ còn không kịp cản lại, thiếu gia đã cầm đá đập vào đầu mình, xuống tay thật mạnh —— “
Lí Mẫn Đức lại cười thật đáng yêu, trong nụ cười có sự gian xảo: “Nếu ta không làm như vậy, bọn họ sẽ không ngừng truy cứu Tam tỷ tỷ!”
Chỉ có cách biến Cao Tiến thành người ác, bản thân mình mới thoát được tội. Lí Vị Ương không phải không có biện pháp để thoát tội, chỉ là nàng muốn bức Lí Tiêu Nhiên nhận rõ sự thật mà thôi, lại không ngờ rằng, có một đứa nhỏ, sẽ vì nàng mà làm cả những chuyện này!
Lí Mẫn Đức thấy sắc mặt biến đổi của Lí Vị Ương, hình như nàng đang bất an, vội nói: “Tam tỷ không cần lo lắng, không đau chút nào!”
Vết thương lớn như vậy, sao lại thấy không đau. Lí Vị Ương nắm chặt hai tay dưới áo, lại nói: “Nhưng đại phu nói có khả năng sẽ để lại sẹo…” Lí Mẫn Đức cười sáng lạn nói: “Ta là một nam hài tử, để lại sẹo có tính là gì!”
Trong lòng Lí Vị Ương có cảm xúc phức tạp khó nói nên lời, sửng sốt thật lâu, cuối cùng cầm lấy tay Tam phu nhân, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Tam phu nhân nhìn bóng lưng nàng, thở dài nói: “Tiểu tử ngốc này, Tam tỷ tỷ của con cũng không phải người ngốc, nàng ấy đã sớm có biện pháp thoát thân rồi, con còn lao tới, ngược lại sinh ra rất nhiều chuyện.”
Đôi mắt xinh đẹp của Lí Mẫn Đức chợt loé sáng: “Con biết Tam tỷ nhất định có biện pháp, mà Tam tỷ muốn dùng khổ nhục kế, còn không bằng để con đến, càng hữu dụng hơn!”
Lời vừa nói ra, làm Tam phu nhân cũng ngây người.
Bên ngoài, Lí Vị Ương bước xuống bậc thềm, cả đường đi sắc mặt vẫn nặng nề, Bạch Chỉ cẩn thận nói: “Tiểu thư —— “
Lí Vị Ương lắc đầu, nhìn về phía cầu vồng nơi chân trời, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng lành lạnh. Qua chuyện lần này, nàng đã hiểu ra, muốn lật đổ Lí Trường Nhạc không khó, nhưng muốn lật đổ hòn ngọc quý trong lòng phụ thân, nhất định phải kiếm tẩu thiên phong!
(Kiếm tẩu thiên phong: nét bút nghiêng, kỳ chiêu, đường khác với lệ thường. Hoặc dân gian thường hay nói “chơi đường tà đạo”)
—— Lời ngoài truyện ——
Thật ra, ta thỉnh thoảng viết nhầm Trường Nhạc thành Vị Ương, Vị Ương viết thành Trường Nhạc… Hôm nào đó mọi người bắt được lỗi, thì đừng có đánh ta &_&
Chương 35: Gặp lại cố nhân
Ngày hôm sau, Lí Vị Ương vẫn như trước đi thỉnh an lão phu nhân, ai ngờ giữa đường, lại bị người ngăn cản.
“Kia không phải là Tam biểu muội đó sao?” Một giọng nói vang lên từ đình hóng mát.
Bạch Chỉ nhìn thấy đám thiếu nữ đang đi đến, sắc mặt đông cứng.
Lí Vị Ương chuyển tầm mắt qua, thấy mấy thiếu nữ đó đang đi nhanh đến, người đi đầu là một nữ tử dáng người cao gầy, chính là Cao Mẫn vừa mới gặp ngày hôm qua, hai tròng mắt Cao Mẫn hơi hơi nhíu lại, “Lí Vị Ương!”
Cao Mẫn là con gái của Nguỵ Quốc phu nhân cùng Bá Xương hầu, thân phận cao quý, lại tinh thông cầm kỳ thư hoạ, rất nổi tiếng ở Kinh đô, hôm qua bị Lí Vị Ương nói mà âm thầm chịu đựng, hôm nay khẩn cấp tìm tới cửa.
“Lí Vị Ương, hôm qua xem chừng quá vui vẻ đi!” Vóc người Cao Mẫn cao gầy, so với Lí Trường Nhạc còn cao hơn, lúc này từ trên cao nhìn xuống Lí Vị Ương.
“Không biết lời này của Mẫn biểu tỷ có ý gì.” Lí Vị Ương lơ đễnh, nhàn nhạt nói.
Nha đầu này quả nhiên kiêu ngạo, trong mắt Cao Mẫn hiện lên sự tức giận.
“Đã biết ta là biểu tỷ, vì sao thấy ta không hành lễ?” Mày liễu của Cao Mẫn dựng đứng, trầm giọng quát.
Lí Vị Ương cười nhẹ, “Vị Ương lớn lên ở thôn quê, không biết lễ nghi, để Mẫn biểu tỷ chê cười rồi.” Nói xong, ánh mắt nàng nhìn về phía Lí Trường Nhạc đứng bên cạnh, thấy nàng ta vẻ mặt bình thản, nghĩ thầm nhất định nàng ta xúi giục sau lưng Cao Mẫn tới tìm mình gây phiền toái.
Cao Mẫn cười lạnh một tiếng: “Còn không quỳ xuống nhận sai!”
Thái độ nàng ta cao ngạo, khí thế bức người, Bạch Chỉ tức đến đỏ cả mắt.
Lí Vị Ương nhìn Cao Mẫn, khuôn mặt mang theo một tia lạnh lùng, Cao Mẫn tự cho mình xuất thân cao quý, coi người khác thành con kiến để bản thân tuỳ ý chà đạp, người như vậy, quả thật cực kỳ đáng giận: “Vị Ương không biết đã sai ở chỗ nào?”
“Ngươi tốt xấu gì cũng là thiên kim Thừa tướng, tiểu thư khuê các, nên tu thân dưỡng tính cho tốt mới đúng, thế mà ngươi cố tình hành động như đầy tớ, còn một mực nguỵ biện, nếu như ta đem những hành động đáng xấu hổ của ngươi tuyên cáo cho người toàn Kinh đô biết, tương lai ngươi đừng mong gả ra ngoài!”
Lời này của Cao Mẫn có dụng tâm độc ác, Lí Trường Nhạc vẻ mặt bình tĩnh, như thể không nghe thấy gì. Lí Thường Hỉ đứng bên cạnh nghe xong, khoé miệng hơi mỉm cười. Mặc kệ là Đại tỷ Lí Trường Nhạc, hay là Tam tỷ Lí Vị Ương, ai không hay ho nàng đều thấy vui vẻ. Chỉ có Lí Thường Tiếu, tuy chưa mở miệng, nhưng lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Hoá ra là ta sai rồi sao…” Lí Vị Ương nhìn nàng ta, như đang lẩm bẩm.
“Đương nhiên là sai! Hơn nữa còn sai đến mức thái quá!” Cao Mẫn hất cằm, từ trên cao nhìn xuống nàng, nói, “Nếu ngươi hiện tại quỳ xuống nhận sai, ta còn miễn cưỡng tha cho ngươi. Bằng không nếu để chuyện hôm qua truyền ra ngoài, ngươi chắc chắn không còn chỗ dung thân!”
Lí Vị Ương lại đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười này bất chợt vang lên, bao hàm sự trào phúng, Cao Mẫn sửng sốt.
“Quỳ xuống nhận sai?” Lí Vị Ương đột nhiên sải bước về phía trước, nhìn thẳng Cao Mẫn.
“Muốn đem chuyện ngày hôm qua truyền ra ngoài? Vậy có cần ta nói cho mọi người, Nhị ca ngươi chỉ là một tên sắc quỷ ngu xuẩn, ý đồ trộm hương cướp ngọc lại bị người khác đánh cho nhừ người!”
“Hay là ngươi muốn ta nói cho người khác, là Đại tỷ Lí Trường Nhạc của ta bí mật hẹn hò Nhị ca ngươi, lại bị Tam đệ đáng thương của ta phá hỏng, hai người bọn họ hợp lực đánh Tam đệ đến đầu rơi máu chảy, ý đồ giết người diệt khẩu!”
“Mẫn biểu tỷ, ta cùng lắm chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, ngươi nói người Kinh đô sẽ cảm thấy hứng thú với sự điêu ngoa vô lý của ta, hay là cảm thấy hứng thú với chuyện phong lưu của Đại thiên kim phủ Thừa tướng danh chấn Kinh thành đây! Ngươi đem chuyện này truyền ra ngoài, sẽ huỷ hoại ta, hay là huỷ hoại Đại biểu muội ngươi thương yêu nhất!”
Một câu tiếp theo một câu vang lên không ngừng lại giây nào, ban đầu Cao Mẫn khí thế bức người nhất thời sắc mặt biến đổi, lùi về phía sau một bước.
Cả khuôn mặt Lí Trường Nhạc trắng bệch, còn những người khác sớm đã bị doạ đến ngây người, cho tới giờ các nàng chưa từng thấy bộ dáng khí thế bức người của Lí Vị Ương.
Cao Mẫn thốt lên: “Sao ngươi dám? Sao ngươi dám?”
Lí Vị Ương lạnh lùng đứng đó, nhìn chằm chằm các nàng: “Ta có gì không dám!” Nàng phất ống tay áo, dừng lại một chút rồi mới nói, “Ngươi thấy phiền chán ta, ta cũng chướng mắt ngươi, hai bên đều đã ghét nhau, mời Mẫn biểu tỷ sau này có gặp ta, thì lui lại ba thước là được.” Dứt lời xoay người bước đi.
“Lí Vị Ương!” Cao Mẫn tức giận quát một tiếng, “Ngươi đồ không có gia giáo! Ta sẽ đi nói với…”
“Nói với phụ thân ta?” Lí Vị Ương xoay người thật mạnh, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh, hoàn toàn không giống một thiếu nữ nhu nhược mười ba tuổi: “Đi đi, ta nghĩ phụ thân chắc sẽ cảm kích Mẫn biểu tỷ không trâu bắt chó đi cày quản giáo nữ nhi thay người đấy! Lời ngươi nói hôm qua, ta nghĩ phụ thân vẫn chưa quên đâu!”
Cao Mẫn tức đến run người, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhìn Lí Vị Ương một câu cũng không nói nên lời.
Lí Trường Nhạc vốn định mượn tay Cao Mẫn điêu ngoa ngang ngược đến xử lý Lí Vị Ương, nhìn tình cảnh này không thể không nhịn xuống sự tức giận, dịu dàng nói: “Mẫn biểu tỷ, Tam muội từ nhỏ lớn lên ở thôn quê, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, nếu có gì đắc tội với biểu tỷ, mong biểu tỷ thông cảm.”
Nghe xong, Lí Thường Hỉ phì cười, nói: “Tam tỷ, sống cùng bọn quê mùa ở nông thôn lâu, càng lúc càng thô bỉ hạ lưu, tỷ vẫn nên về phòng đọc nhiều sách vào, miễn cho sau này ra ngoài không thanh nhã lịch sự, các tỷ muội chúng ta cũng bị chê cười vì tỷ.”
Lí Thường Tiếu mím mím môi, muốn nói đỡ cho Lí Vị Ương, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói.
“Ồ? Chê ta làm mất mặt các ngươi sao?” Ánh mắt Lí Vị Ương như có lửa đang thiêu đốt: “Đại tỷ, Ngũ muội, hai người mỗi năm đến ngày sinh nhật, phụ thân đều dốc hết toàn lực đặt mua lễ vật cho hai người, những tơ lụa đẹp như ánh bình minh không biết cần bao nhiêu người con gái thôn quê ngày đêm chịu khổ, làm việc đến mắt gần như sắp mù mới gấp gáp chế tạo ra; Mấy áo choàng da lông đẹp đẽ quý giá lộng lẫy này, là các thợ săn thô bỉ mai phục mấy ngày mấy đêm giữa trời tuyết lạnh mới bắt giữ được; Những giọt lệ tiên cá (ngọc trai) vô giá này, là do những dân thường hạ lưu bất chấp cả tính mạng xuống biển lấy lên. Những đồ ăn đồ uống thường ngày, đều không phải làm ra từ những người thô bỉ hạ lưu các ngươi khinh thường sao? Lấy đồ từ thường dân, lại còn luôn miệng nhục mạ, rốt cuộc là ai thô bỉ là ai hạ lưu!”
Mọi người nghe xong, đều sửng sốt, lại thấy trong vẻ tươi cười của Lí Vị Ương bỗng dưng lộ ra sát khí âm u lạnh lẽo, càng nhìn càng kinh hãi, không biết nên phản ứng thế nào.
Lí Thường Hỉ thấy Lí Trường Nhạc bối rối, vội vàng nói: “Đại tỷ, đừng cùng nàng ta so đo làm gì! Chúng ta đi thôi!”
“Đúng vậy, chư vị là người cao quý như thế, vẫn không nên so đo với nữ tử thô bỉ không biết gì như ta thì hơn, đồ sứ đụng phải gạch vụn, còn không biết là ai sẽ vỡ!” Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh, trọng sinh lại đời này, nàng tuyệt đối không nén giận, càng không cùng bọn họ nói cái gì tôn ti trật tự, bọn họ tìm đến tận cửa mắng, nàng cũng sẽ không khách khí!
“Ha ha ha ha ha!” Đột nhiên, từ trong núi giả vang lên tiếng cười trong trẻo của nam tử.
Mọi người nhất thời phát hoảng, thấy hai vị công tử nhẹ nhàng đi tới. Vị đi ở phía trước, áo dài màu xanh của trúc, bên trên thêu hồ sen đón gió bằng kim tuyến, bên ngoài mặc áo khoác da hồ ly bạc, mái tóc tối đen búi lên bằng mũ ngọc, diện mạo vô cùng tuấn tú, còn đẹp hơn cả nữ tử, thiếu niên mỹ mạo phong lưu tiêu sái. Lí Thường Hỉ nhìn thấy hắn, vội vàng mỉm cười nói: “Đại ca, Đại ca đã trở lại!”
Lí Mẫn Phong cười nói: “Không nói chuyện này nữa, mọi người mau đến bái kiến Tam điện hạ.” Còn chưa dứt lời, thấy một nam tử trẻ tuổi cao lớn tuấn mỹ, mặc cẩm y khoác áo lông chồn yên lặng, bình tĩnh đi ra.
Mọi người đều ngây người…
Chương 36: Kẻ thù gặp mặt
Hắn đi tới, tất cả mọi thứ xung quanh lập tức ảm đạm biến mất không còn bóng dáng.
Hai mắt Lí Vị Ương mở to nhìn người kia, hắn chậm rãi, từng bước một đi tới, thong dong mà thật tao nhã, trong chốc lát, hô hấp như bị tắc nghẽn.
Khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, ngũ quan kiên nghị tuấn mỹ, trong con ngươi đen như mực hàm chứa sự nghiêm cẩn lành lạnh, còn có sự trầm ổn nội liễm như toả sáng có thể đoạt mất hồn phách con người, không thể nghi ngờ gì, đó chính là Tam hoàng tử Thác Bạt Chân.
Tay Lí Vị Ương, chậm rãi nắm chặt lại dưới tay áo. Trong đầu nàng, đột nhiên hiện lên vẻ tươi cười của Đại phu nhân: “Vị Ương nhu thuận thông minh, nghe lời hiểu chuyện từ nhỏ, mẫu thân tất nhiên phải chọn cho con một vị hôn phu tốt. Tam hoàng tử Thác Bạt Chân thiếu niên oai hùng, trí tuệ bất phàm, đứng cùng con có thể nói là trai tài gái sắc. Vị Ương, con gả cho người ta rồi về sau phải phụ tá Tam hoàng tử cho tốt, tương lai sẽ có cuộc sống tốt đẹp.”
Lúc đó Lí Trường Nhạc cũng cười tươi như hoa nói: “Đúng vậy, đám nữ tử cùng độ tuổi ở Kinh đô, có ai không tha thiết ngóng trông làm Tam hoàng tử phi, Vị Ương à, muội đúng là có phúc khí tốt.”
Nhưng sau này thì sao, con chim bị bẻ gãy cánh một cách mạnh mẽ, bị nhổ hết lông, máu chảy đầm đìa, loại đau thương này, nàng vĩnh viễn không thể quên…
Lí Vị Ương híp mắt, giấu đi nụ cười trào phúng lơ đãng hiện ra bên môi. Hít một hơi thật sâu, lúc này mới cảm thấy máu từng chút một chậm rãi tuôn chảy trong người, thù hận không thể hoá giải kia, cuối cùng hoá thành vô số dũng khí thông qua mạch máu chảy khắp tứ chi thân thể nàng.
Mọi người vội vàng hành lễ, Lí Vị Ương cũng thuận thế cúi đầu, lại cảm thấy có tầm mắt như đang tìm tòi nghiên cứu dừng trên người mình.
“Vừa rồi thấy mọi người đang nói chuyện rất náo nhiệt, đang nói gì thế?” Lí Mẫn Phong mỉm cười hỏi.
“Không có gì… Tam muội chỉ nhất thời phẫn nộ mà nói sai, Đại ca trăm ngàn lần đừng nói cho phụ thân mẫu thân biết, miễn cho Tam muội bị trách phạt.” Đôi mắt của Lí Trường Nhạc mơ màng như phủ một tầng sương khói, lộ ra mỹ cảm không thể hình dung được, hai hàng lông mi lay động như thể nước mắt chốc lát sẽ rớt xuống, càng có vẻ đẹp của hoa lê trong cơn mưa, lay động lòng người.
Mỹ nhân như vậy, đẹp không nói nên lời như vậy, bất luận là ai nhìn qua, cũng đều cảm thấy Lí Vị Ương làm ra chuyện tội ác tày trời còn làm phiền tỷ tỷ tốt của nàng che giấu hộ. Tuy rằng tận đáy lòng chán ghét người này, nhưng Lí Vị Ương lại không thể không thừa nhận, nếu luận dung mạo phong tình, Lí Trường Nhạc có thể nói là hoàn mỹ. Biểu hiện hình tượng tỷ tỷ yêu thương muội muội, tình nguyện để bản thân chịu oan ức vô cùng nhuần nhuyễn, trên đời này có người nam nhân nào không động tâm đây?
“Phải không, ngươi chính là Tam muội?” Đây là lần đầu tiên Lí Mẫn Phong nhìn thấy Lí Vị Ương, đánh giá nàng cẩn thận.
Lí Vị Ương sắc mặt lạnh nhạt: “Đại ca, chỉ là trêu đùa tranh cãi giữa các tỷ muội thôi.”
Tranh cãi giữa nữ hài tử, ngươi không biết xấu hổ xen mồm vào sao? Trong ánh mắt Lí Vị Ương, ẩn ẩn sự trào phúng, nhưng đến lúc Lí Mẫn Phong nhìn kỹ lại, đã không thấy gì nữa.
Không ngờ nàng ta lạnh nhạt như thế, lại thành mình chuyện bé xé ra to. Trong lòng Lí Trường Nhạc thầm hận, ánh mắt xinh đẹp chớp chớp, nói: “Đúng đó, chỉ là bọn muội tuỳ ý nói vài câu thôi, không nên để trong lòng.”
Lí Mẫn Phong dịu dàng: “Được, muội muội ta tất nhiên lòng dạ không giống với loại dung chi tục phấn rồi.”
Loại dung chi tục phấn, tất nhiên là nói bản thân mình, Lí Vị Ương đương nhiên hiểu, nhưng lại ra vẻ không hiểu, trên mặt hơi hơi mỉm cười.
Lúc này Cao Mẫn đã quên luôn Lí Vị Ương, ánh mắt toả sáng hỏi: “Tam điện hạ, ngài hồi Kinh lúc nào vậy?”
Thác Bạt Chân chỉ mỉm cười: “Ta và Mẫn Phong huynh cùng trở về.”
Lí Mẫn Phong tươi cười ấm áp: “Mẫn biểu muội, Tam điện hạ tới gặp cha ta.”
Mấy người bọn họ hàn huyên, Lí Vị Ương đứng bên cạnh mắt lạnh nhìn. Thác Bạt Chân không thay đổi mấy, bờ môi lúc nào cũng mang theo tươi cười nhẹ nhàng, nàng đã từng cảm thấy hắn là thần tiên tuấn mỹ nhất trên đời này, hiện giờ xem ra, so với con rệp dưới cống còn làm người ta ghê tởm hơn gấp trăm lần.
Lí Thường Hỉ đứng bên nhìn thẳng Thác Bạt Chân tuấn mỹ, tròng mắt không hề chuyển động.
Ánh mắt Thác Bạt Chân, vô thức, nhìn qua Lí Trường Nhạc xinh đẹp như thiên tiên, nhìn đến Lí Vị Ương đứng sau lưng nàng ta cách đó không xa.
Thấy nữ hài kia mái tóc như mây soi được cả bóng người, làn váy màu nước Tây Hồ bị gió thổi mà nhẹ nhàng bay. Trên gương mặt tuyết trắng, hơi phiếm hồng, rất xứng đôi với ánh mắt trắng đen rõ ràng, vừa nhìn là biết, là một cô nàng ngọc tuyết thông minh. Thác Bạt Chân đã nhìn qua vô số mỹ nhân diễm quang toả ra bốn phía, nhưng dáng vẻ trắng trong thuần khiết như thế này, lại cực kỳ hiếm thấy. Vừa rồi nghe nàng khí thế bức người phê phán mấy thiên kim tiểu thư một trận, trong lòng hắn sớm có sự tò mò, bất giác nhìn thẳng đến, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lí Vị Ương. Ngay tại lúc hai ánh mắt chạm nhau, trên khuôn mặt bình tĩnh đến dị thường của nàng, đột nhiên hiện ra vẻ tươi cười, hàm răng trắng bóng, con ngươi chợt sáng, ánh mắt nhìn thẳng làm người đối diện cũng phải hoảng.
Vẻ tươi cười sáng lạn dị thường, trong nháy mắt đã đốt sáng lên hai tròng mắt sâu thẳm của Thác Bạt Chân, làm hắn không thể không chuyển dời tầm mắt. Hắn cúi đầu, che lại sự kinh ngạc trong mắt.
Lí Trường Nhạc nhạy bén đã nhận ra hắn có chỗ không đúng, mỉm cười nói: “Tam điện hạ, vị này là Tam muội của ta Vị Ương, Tam muội mới từ Bình thành trở về, chưa từng lộ mặt ở Kinh đô.”
Ánh mắt Thác Bạt Chân dừng trên người Lí Trường Nhạc, mỉm cười nói: “Ồ, thật sao?”
Lí Mẫn Phong cười nói: “Đúng vậy, vị Tam muội này của ta từ nhỏ lớn lên ở Bình thành, kiến thức không nhiều lắm, nếu như có chỗ thất lễ, còn mong Tam điện hạ thứ tội.”
Cao Mẫn đứng bên nói mát: “Nàng ta đâu chỉ thất lễ? Muội thấy Phong biểu ca phải quản giáo nàng ta, đừng để nàng ta làm mất mặt phủ Thừa tướng mới tốt!”
Lí Vị Ương nâng mắt lên, liếc mắt qua Cao Mẫn. Không biết vì sao, Cao Mẫn bị ánh mắt âm trầm của Lí Vị Ương nhìn mà da đầu run lên, trong lòng nói nha đầu kia tà ma quỷ quái, cuối cùng căm giận ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Thác Bạt Chân như đang đăm chiêu nói: “Sao có thể chứ, Tam tiểu thư ngây thơ hồn nhiên, mồm miệng lanh lợi, đây là phẩm chất đáng quý.”
Nói nàng ngây thơ hồn nhiên, là ám chỉ nàng không biết cấp bậc lễ nghĩa, mồm miệng lanh lợi, là nói công phu miệng lưỡi nàng lợi hại, Lí Vị Ương lập tức mỉm cười nói: “Đa tạ Tam điện hạ đã khen, Vị Ương ngượng ngùng không dám nhận. Nếu nói đến ăn nói khéo léo, Vị Ương còn kém xa Tam điện hạ.”
Làn da nàng rất trắng, trong suốt gần như tuyết, lại có thêm một đôi mắt to. Tươi cười trên mặt cực kỳ sáng lạn, bộ dáng kia, nói kính cẩn nghe lời thì đúng là rất kính cẩn nghe lời, nhìn không thấy chút khác thường nào. Mà Thác Bạt Chân lại cảm thấy, thái độ nàng thản nhiên như vậy, thản nhiên đến mức làm người khác sinh ra một loại cảm giác khó nói, nói tinh tế ra, lại giống như ý hận…
Nhưng vì sao? Thác Bạt Chân cảm thấy mình không nhìn lầm, lúc này có một bóng dáng mỹ lệ chắn trước mắt hắn: “Tam điện hạ! Đã lâu không gặp người, Võ Hiền phi có khoẻ không?”
Vẻ mặt Cao Mẫn tràn đầy ý cười, bộ dáng kiêu căng vừa rồi toàn bộ biến mất, như cố ý như vô tình, Lí Trường Nhạc cũng nhẹ nhàng bước đuổi theo bọn họ.
Bọn họ vây quanh Thác Bạt Chân đi về đình hóng mắt cách đó không xa. Lúc Thác Bạt Chân bước lên bậc thang, nhìn thoáng qua phía sau, nữ hài tử kỳ quái kia, đã đi mất rồi…
—— Lời ngoài truyện ——
Cặn bã nam trong truyền thuyết, thật ra, kiếp trước nữ chính là một nữ phụ đóng vai trò vật hy sinh, vật hy sinh nữ phụ đó! Cặn bã nam với tỷ tỷ xinh đẹp như thiên tiên mới là nam chính nữ chính, lệ rơi… Truyện này, xem như là nữ phụ vật hy sinh vùng lên đi (⊙o⊙). . .
Phòng trong, Lí Trường Nhạc tự mình rót trà cho Lí Mẫn Phong: “Ca ca, đường xa trở về vất vả ca ca rồi.”
Lí Mẫn Phong cười, nói: “Muội muội, mới chỉ nửa năm không gặp, muội trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, hôm nay Tam hoàng tử thấy muội, còn không dứt nổi mắt ra kìa!”
Lí Trường Nhạc mỉm cười, Thác Bạt Chân đúng là tuấn mỹ bức người, đáng tiếc mẫu phi của hắn xuất thân cung nữ thấp kém, ngẫu nhiên đắc hạnh mới sinh ra hắn, cũng bởi vậy hắn mới bị người khác ghét bỏ, không được sủng ái, may mà sau này mẫu thân hắn chết đi, được Võ Hiền phi không có con nhận nuôi. Hoàng tử như vậy, là không có biện pháp bước lên ngôi vị Hoàng đế, Lí Trường Nhạc nhớ tới khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Thác Bạt Chân, bất giác nở nụ cười mang theo một tia tiếc nuối.
Lí Mẫn Phong nhìn muội muội, tất nhiên hiểu được ý nghĩ của nàng: “Muội đừng bị mẹ ảnh hưởng, cục diện chính trị trong triều thay đổi chỉ trong chớp mắt, vị Tam hoàng tử này tuyệt đối không phải người tầm thường —— “
Lí Trường Nhạc nghe xong, như đăm chiêu nói: “Nhưng mà hắn dựa vào Thái tử, tương lai nhiều nhất cũng chỉ là một Thân vương…”
Lí Mẫn Phong cười, không nói gì, theo hắn thấy, muội muội tuy rằng xinh đẹp như thiên tiên, chung quy vẫn chỉ giỏi những thứ của con gái, chưa hẳn có được ánh mắt nhìn xa như nam tử. Thời gian qua mặt ngoài là Tam hoàng tử đi học tập bên ngoài cùng với hắn, nhưng thực ra là nhận Hoàng lệnh đến Xương Châu, tra xét án tham ô của Đại học sĩ kiêm Tổng đốc Xương Châu Trương Cổn. Thác Bạt Chân vừa đến Xương Châu, đầu tiên phá bỏ sự phong toả của Trương Cổn, bắt quản gia của Trương Cổn về thẩm vấn, lấy được chứng cứ xác thực, làm Trương Cổn khôn khéo giỏi giang không thể không cúi đầu nhận tội. Từ lúc nhận nhiệm vụ này, cho đến lúc tấu trình lên xử phạt Trương Cổn, trước sau chỉ mất nửa tháng. Sau đó, Thác Bạt Chân ở lại Xương Châu, chỉnh đốn một cách triệt đề tình hình tài chính rối loạn của các huyện, chưa đến một tháng đã chỉnh đốn xong xuôi, chuyển giao lại cho Tổng đốc mới đến nhậm chức.
Chuyện này, Thác Bạt Chân làm rất xuất sắc, quả thật hắn đã thể hiện ra tài hoa cùng năng lực làm việc, được bệ hạ khen ngợi rất nhiều. Mà trong mắt Lí Mẫn Phong người luôn tự đề cao bản thân, không thể không thừa nhận, Thác Bạt Chân thông minh quyết đoán, làm việc lưu loát, không phải là vật trong ao (chỉ những vật tầm thường). Nhưng những lời này, không tiện nói ra với Lí Trường Nhạc luôn ở trong khuê phòng. Bởi vậy hắn chỉ nói: “Nếu không tin, thì cứ chờ xem.”
Lí Trường Nhạc nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Hỏi kỹ hơn, thì Lí Mẫn Phong lại không đồng ý nói tiếp, hắn nhanh chóng thay đổi đề tài: “Hôm nay muội muội sao vậy, lại bị một tiểu nha đầu làm cho mất hứng.”
Trong ánh mắt thiên chi kiêu tử của hắn, thì muội muội thứ xuất, tất nhiên là đê tiện. Đám muội muội trong nhà, ai chẳng kính sợ không dám đối đầu với Lí Trường Nhạc, mà Lí Vị Ương này một chút kính sợ cũng không có, điều này làm hắn rất ngạc nhiên, theo thủ đoạn của mẫu thân, sao có thể dung thứ một nha đầu như thế? (Thiên chi kiêu tử: hiểu nôm na là con cưng của trời)
Nhắc tới Lí Vị Ương, sắc mặt của Lí Trường Nhạc lại biến đổi: “Tiểu tiện nhân kia! Hiện giờ nó được lão phu nhân yêu thích, ca biết đấy, tâm tư của lão phu nhân rất nặng, thiên vị Tam phòng, trước giờ không thân cận với mẫu thân cùng chúng muội, nếu bà cố ý che chở nha đầu kia, thì mẫu thân cũng đành phải để nó lại.” Hơn nữa vu hãm không thành, còn làm phụ thân nghi ngờ, bọn họ càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Lí Mẫn Phong suy nghĩ một lát, nói: “Chỉ là một nha đầu lớn lên ở thôn quê, không có kiến thức lại không có giáo dưỡng, muội muội so đo với nó làm gì!”
“Đại ca, sao ca có thể nói như vậy, muội muội sắp bị nó bắt nạt đến tức chết rồi! Muội chỉ trông cậy đến lúc ca trở về, giúp muội hả giận kia kìa!” Lí Trường Nhạc mở to hai mắt, chuỗi ngọc rủ xuống từ trâm cài rung động tạo ra tiếng lách cách, như thể đang ẩn nhẫn gì đó, tiếng động tăng lên thể hiện sự tức giận.
Lí Mẫn Phong ngẩn người, nói: “Xử lý một tiện nha đầu như thế tất nhiên là vô cùng dễ dàng, muội muội cần gì phải tức giận như vậy, làm hỏng tâm tình của bản thân. Muội cứ chờ xem, Đại ca sẽ giúp muội hả giận!”
Lí Trường Nhạc nghe xong đứng lên, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, vạt váy hoa văn phượng vàng tạo nên tiếng xoàn xoạt rất nhỏ, yên lặng một lát, nàng quay người lại thật mạnh, lạnh lùng nói: “Đại ca, muội không phải muốn xả giận, muội muốn mạng của nó!”
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng ai có thể làm nàng mất hứng, nàng tuyệt đối không tha thứ!
Lí Mẫn Phong giật mình, lần đầu tiên hắn nhìn thấy trên mặt Lí Trường Nhạc lộ ra sự hung dữ, gần như là xé rách đi khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên kia.
“Chuyện này không thể sốt ruột, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
Hà Hương viện
Lí Mẫn Phong đi qua rèm che lớn làm bằng gỗ tử đàn vẽ tranh sơn thuỷ, nhìn thấy lão phu nhân ngồi ở sạp trên cao, tà tà dựa vào bàn uống trà nhỏ bên cạnh, Lí Vị Ương mặc áo váy gấm có tay áo bó lại màu lam nhạt ngồi trên sạp khác nhỏ hơn, từ từ xoa bóp chân cho lão phu nhân, ngẩng đầu mỉm cười nói chuyện với lão phu nhân. Còn Tam phu nhân ngồi bên cạnh lão phu nhân, bàn tay trắng nõn cầm chén trà nhấp một ngụm, thỉnh thoảng cười nói mấy câu. Còn mẫu thân cùng muội muội mình, Tứ muội, Ngũ muội cùng người ở Nhị phòng đều ngồi cách xa chỗ đó.
Vị trí bên cạnh lão phu nhân, đều được mọi người chú ý. Mắt hắn nheo lại, xem ra muội muội nói không sai, Lí Vị Ương một nha đầu thứ xuất, đúng là đã trèo lên quá cao, lại còn được lão phu nhân yêu thích.
Hắn thu ánh mắt, thấy lão phu nhân thoáng nhìn qua bên này, lập tức ngăn chặn sự khó chịu dâng lên trong lòng, đi tới hành lễ vấn an.
Lão phu nhân mỉm cười đưa tay kéo hắn, vừa đánh giá vừa ôn hoà nói: “Đứa nhỏ này, ở bên ngoài hằng năm, đúng là càng ngày càng có tiền đồ.”
Lí Mẫn Phong cung kính cười nói: “Ban đầu phụ thân định lễ mừng năm mới cũng không cho tôn nhi về, sau này con gửi thư nói rất nhớ lão phu nhân cùng mẫu thân, phụ thân mới bằng lòng cho con về. Lần này, Mẫn Phong đem về đặc sản vùng Xương Châu, là thịt vịt chuyên dùng làm cống phẩm dâng lên cho Thái hậu thiên tuế, lão phu nhân nếm thử xem.”
Lão phu nhân cười vui: “Hiếm thấy con có hiếu tâm như vậy.”
Lí Mẫn Phong mỉm cười nói: “Lão phu nhân, thịt vịt này bình hoả thuận khí, kiện tỳ khai vị (kích thích ăn uống bổ thân kiện thể). Đương kim Thái hậu rất thích ăn thịt vịt này, hằng năm đều vận chuyển từ Xương Châu ngàn dặm xa xôi đến Kinh đô, sau khi ướp ngấm vào thịt, rồi chiên qua bằng dầu nóng, loại đi mùi khó ngửi của thịt, sau đó cho vào nồi đất ninh hầm thành vịt tứ hỉ. Món này giàu dinh dưỡng, chắc chắn có hiệu quả kéo dài tuổi thọ.”
(Vịt Tứ hỉ)
Vẻ mặt quan tâm của Lí Mẫn Phong rất chân thành, tươi cười trên mặt lão phu nhân cũng ấm áp hơn rất nhiều.
Lí Trường Nhạc dịu dàng nói: “Đúng vậy, vịt tứ hỉ này, còn rất nổi tiếng nữa! Tam muội có biết không?”
Lí Vị Ương thấy bọn họ vô duyên vô cớ dẫn hướng nói chuyện đến chỗ mình, mỉm cười nói: “Nguyện nghe tỷ nói rõ.”
Lí Trường Nhạc tươi cười càng vui vẻ hơn: “Đại thi nhân tiền triều Tống Hỉ nói đời người có bốn chuyện vui: hạn hán lâu ngày thấy mưa rơi, tha hương gặp được bạn cố tri, đêm động phòng hoa chúc, và khi tên được đề trên bảng vàng. Dân gian truyền tụng những lời này, rồi đặt tên thức ăn theo đó, mang ý nghĩa đại cát đại lợi.”
Trên mặt Lí Thường Hỉ hiện lên nụ cười lấy lòng: “Vẫn là Đại tỷ kiến thức rộng rãi, thường ngày chúng muội chỉ biết ăn, lại không biết lai lịch như thế nào!”
Lí Vị Ương rủ mắt xuống, nói: “Đúng vậy, Vị Ương không đọc nhiều sách lắm, kiến thức cũng ít —— “
Lão phu nhân cười, nói: “Con gái đọc nhiều sách như vậy làm gì, dịu dàng tri lễ là đủ rồi, khoe chữ nhiều lại làm người ta chán ghét.”
Sắc mặt Lí Trường Nhạc hơi biến đổi, sau đó khôi phục lại như thường: “Dạ, lão phu nhân giáo huấn rất phải.”
Ánh mắt lạnh như băng của Lí Mẫn Phong dừng trên người Lí Vị Ương, thứ muội này, đúng là không thể giữ lại!
—— Lời ngoài truyện ——
Thịt vịt này, chính là mấu chốt quan trọng, chống hông cười, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Chương 38: Dụng tâm kín đáo
Buổi chiều, Lí Mẫn Phong tự mình đến thăm Lí Vị Ương.
Đuổi ma ma trông cửa đi, Lí Mẫn Phong vừa đến cổng chính, nhìn thấy một nha đầu mặc áo trong lụa xanh, váy dài màu xanh bạc ngồi dựa vào cửa phòng phía Tây, đang nói chuyện với một tiểu nha đầu.
“Tử Yên tỷ tỷ đang thêu gì thế?” Tiểu nha đầu hiếu kỳ hỏi.
Tử Yên cười giơ thành phẩm đang thêu trong tay lên cho nàng ấy xem, đôi mắt của Lí Mẫn Phong rất tốt, từ xa đã nhìn thấy trên mặt khăn thêu một đôi uyên ương nhiều màu, đang chơi đùa trong hồ sen, trong hồ sen còn tràn ngập hoa sen đang nở rộ, rất sinh động hoà hợp.
Mắt tiểu nha đầu chớp chớp cười nói: “Tử Yên tỷ tỷ muốn gả đi rồi sao! Không bằng ngày mai tỷ tỷ đi cầu Tam tiểu thư, để tiểu thư hứa gả tỷ tỷ cho người tốt nào đó!”
Sắc mặt Tử Yên lập tức đỏ lên, kéo khăn tay vỗ lên vai tiểu nha đầu, nói: “Đừng có nói bừa!”
Năm nay Tử Yên mới mười lăm tuổi, trời sinh có khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, khi cười thì toả sáng như hoa sen trong hồ, cũng có chút đặc biệt làm người khác chú ý. Lí Mẫn Phong thản nhiên nhìn nàng ấy, trong lòng có cảm xúc khác thường lướt qua.
Tiểu nha đầu cười nói: “Tỷ còn e lệ gì nữa, Tam tiểu thư chắc chắn sẽ chọn hôn phu tốt cho tỷ!”
Tươi cười của Tử Yên bốc chốc trở nên ảm đảm, nhẹ giọng nói: “Tam tiểu thư bản thân còn thân bất do kỷ, sao còn quản đến nô tỳ chứ —— “
Tiểu nha đầu sửng sốt, muốn nói gì đó, lại không nói nữa. Đúng là vậy, Tam tiểu thư chỉ là cô nương thứ xuất, tuy được lão phu nhân ưu ái, nhưng không được Đại phu nhân thích, hôn sự tương lai chỉ sợ sẽ rất khó khăn, chủ tử không được lòng người, thì nha đầu làm gì có được đường ra tốt.
Tử Yên thở dài, phiền não nói không nên lời, đột nhiên nghe thấy có người ho khan một tiếng, nhất thời phát hoảng, nâng mắt nhìn thấy một công tử thiếu niên mặc cẩm y thắt lưng ngọc đứng trước mặt mình, đỏ mặt, đi lên hành lễ nói: “Đại thiếu gia.”
“Ừm, ngươi tên Tử Yên?” Vẻ mặt Lí Mẫn Phong rất hoà ái, đánh giá nàng.
Không hiểu sao mặt Tử Yên càng lúc càng đỏ, nhỏ giọng nói: “Dạ, nô tỳ là Đại a đầu bên người Tam tiểu thư Tử Yên. Đại thiếu gia muốn gặp tiểu thư sao?”
Ban đầu đúng là tới gặp Lí Vị Ương, mà lúc này hắn đổi chủ ý, Lí Mẫn Phong cười nói: “Không phải, hôm qua ta không cẩn thận đánh rơi một cây quạt ở gần đây, hiện giờ đang muốn nhờ Tam muội muội phái mấy nha đầu tìm giúp ta.”
Tử Yên cười, nói: “Chuyện này nô tỳ có thể hỗ trợ, quạt của Đại thiếu gia rơi ở chỗ nào vậy?”
“Ở chỗ bụi cỏ cách cửa chính không xa.” Lí Mẫn Phong nói.
Lí Mẫn Phong cùng Tử Yên đi ra ngoài, tiểu nha đầu bên cạnh lặng lẽ nhìn, đột nhiên nhíu mày, nhanh chóng nhấc váy chạy vào trong.
Lí Vị Ương đang nói chuyện với Mặc Trúc trong phòng, Mặc Trúc nói: “Tuy lão phu nhân không thích phô trương, nhưng cũng không phải thứ gì cũng ăn. Ví như cá, lão phu nhân chỉ ăn mắt cá mà không ăn thịt; gà, cũng chỉ ăn chỗ có bảy phần mỡ; ăn nấm, chỉ nhặt chỗ đầu béo ngậy để ăn. Trong đó, lão phu nhân thích nhất là thịt vịt chưng kỹ, thịt vịt này phải làm tinh tế hơn bình thường, trước tiên bỏ hết nội tạng, cho vào bình sứ, dùng lửa nhỏ đun ba ngày, chưng cách thuỷ để thịt vịt mềm ra, hơn nữa trong con vịt, thì chân vịt phải làm kỹ nhất, bỏ hết xương cốt cùng những thứ cứng rắn, trộn hương liệu cùng hoa Ngọc Lan nấu lên, hương vị đó có thể nói là thơm miễn bàn.”
Lí Vị Ương gật đầu, ngàn dặm đem vịt về, lễ nhỏ mà ý trọng. Lão phu nhân thích nhất là uống trà, thứ hai thích ăn vịt, Lí Mẫn Phong đã làm được, đủ chứng minh hắn là người tinh tế.
Lúc này, một tiểu nha đầu ở ngoài cửa đang thò đầu vào.
Mắt Lí Vị Ương như toả sáng, nhìn qua, tiểu nha đầu sợ tới mức kinh hoảng, nghe thấy Mặc Trúc bên trong nói vọng ra: “Ai ở bên ngoài, tiểu thư cho vào!”
Tiểu nha đầu không yên bước vào, dập đầu với Lí Vị Ương: “Tiểu thư, nô tỳ có chuyện bẩm báo.”
Lí Vị Ương thản nhiên nhìn, Bạch Chỉ nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, đây là tiểu nha đầu Tú Nhi trong phòng trà nước.”
Tiểu nha đầu trong phòng trà nước? Trong lòng thấy nghi hoặc, mà khuôn mặt Lí Vị Ương lại rất dịu dàng: “Có chuyện gì vậy?”
Tú Nhi nói: “Vừa rồi Đại thiếu gia đến, nói là làm rơi một cây quạt ở bụi cỏ bên ngoài, sau đó muốn nhờ mấy nha đầu của tiểu thư giúp Đại thiếu gia tìm kiếm, Tử Yên tỷ tỷ ban đầu ở trong viện thêu thùa may vá, lại xung phong nhận việc rời đi, bảo nô tỳ về báo với tiểu thư một tiếng.”
Lí Vị Ương nhìn chằm chằm Tú Nhi một lúc, đột nhiên nở nụ cười: “Bạch Chỉ, thưởng tiền, ba ngày sau đề bạt lên làm nha đầu nhị đẳng, phòng trà nước cũng không cần về nữa, ở lại trong viện hầu hạ đi.”
Tú Nhi vui mừng quá đỗi, vội vàng khấu đầu thật mạnh: “Nô tỳ đa tạ tiểu thư!”
Một tiểu nha đầu làm việc nặng, chỉ trong chốc lát được đề bạt lên làm nha đầu nhị đẳng, đây đúng là chuyện tốt trên đời, Tú Nhi cười vui vẻ rời đi. Lí Vị Ương nhẹ nhàng uống một ngụm trà, trong lòng Bạch Chỉ đột nhiên hiểu ra, nói: “Tiểu thư, Tử Yên vốn nên bẩm báo với tiểu thư trước một tiếng, có lẽ là sai sót, tiểu thư đừng trách nàng ấy.”
Một nha đầu chưa bẩm báo đã cùng thiếu gia đi khỏi viện, đây là không đem chủ tử của mình để trong lòng, hay là vui mừng đến mức hoàn toàn quên mất thân phận của mình? Lí Vị Ương cười nhẹ, nói: “Có lẽ là nàng ấy nhất thời sơ sẩy, cũng có thể là tâm tư nàng ấy lớn, chê toà miếu của ta quá nhỏ.”
Lời này của tiểu thư nói rất nghiêm trọng. Bạch Chỉ lập tức mặt trắng bệch, Lí Vị Ương nhìn nàng ấy, nói: “Tử Yên cũng giống ngươi, là nha đầu theo ta từ Bình thành đến, ta thân cận với hai người hơn những người khác, nhưng không có nghĩa là chuyện gì ta cũng có thể dễ dàng tha thứ.”
Bạch Chỉ cúi đầu, trong lòng càng sợ hãi, âm thầm trách cứ Tử Yên đúng là tự chủ trương, chủ tử bảo ở viện trông coi, thế mà nàng ấy lại dám đi ra ngoài cùng người khác như vậy.
Lúc này, Bạch Chỉ còn chưa ý thức được một tầng ý nghĩa sâu hơn nữa, Mặc Trúc đã nhíu mày.
“Ngươi đi gọi hết những nha đầu, ma ma trong viện đến đây.” Lí Vị Ương nhàn nhạt phân phó.
“Dạ.” Mặc Trúc nhanh chóng rời đi.
Chỉ chốc lát sau, ngoại trừ Tử Yên đã rời đi từ nửa canh giờ trước đến giờ còn chưa trở về, thì những người khác đã đến đông đủ.
Lí Vị Ương ngồi trên ghế dựa, nhìn qua mọi người một lượt, sau đó chỉ vào một ma ma trong đó: “Ta hận nhất những người làm việc không hoàn thành trách nhiệm, ngươi tự đi nói với quản gia, viện của ta không chứa nổi ngươi, tự tìm cách rời đi đi!”
“Tiểu thư, nô tỳ…” Một khi bị đuổi ra phủ, chẳng khác nào tuyệt đường sống, Lưu ma ma sắc mặt tái nhợt, sợ tới mức run run, “Nô tỳ không biết đã làm sai chuyện gì —— “
“Làm sai chuyện gì? Ngươi vừa rồi đã đi đâu! Vì sao Đại ca đến ngươi cũng không thông báo, ngươi muốn để cho người khác nói ta cố ý chậm trễ tiếp đón Đại ca sao?”
Lưu ma ma lắp bắp kinh hãi: “Là Đại thiếu gia nói không cần thông báo…”
“Nói năng bậy bạ! Vào viện của người khác sao không cho thông báo! Đại ca là người có giáo dưỡng có học thức, sao có thể nói ra những lời như thế, rõ ràng là ngươi cố ý trốn việc! Lại còn mở miệng vu hãm Đại ca, ra ngoài nhận hai mươi bản tử!” Lí Vị Ương lạnh lùng nói.
Lưu ma ma không kịp cầu xin, đã bị Mặc Trúc chỉ huy người kéo ra ngoài. Mọi người chỉ dám dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lưu ma ma, cũng không dám mở miệng cầu xin. Các nàng đã hiểu ra, chỉ cần lão phu nhân vẫn thích Tam tiểu thư, như vậy chủ nhân của viện này, hơn nữa chỉ có thể là Tam tiểu thư, tuyệt đối không phải người khác!
Vừa hay Tử Yên vẻ mặt tràn đầy ý cười từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy tình cảnh này, mặt đang cười cũng biến thành trắng bệch!
—— Lời ngoài truyện ——
Mọi người hỏi, vì sao kiếp trước Lí Trường Nhạc mãi mà không xuất giá, tất nhiên là có nguyên nhân, nhưng mà tạm thời vẫn chưa viết đến phần đó ⊙﹏⊙b mồ hôi
Chương 39: Âm thầm cấu kết
Bạch Chỉ cùng Tử Yên người trước người sau bước vào phòng, Lí Vị Ương cũng không để ý đến Tử Yên, chỉ nói với Bạch Chỉ: “Có phải thấy ta phạt hơi nặng?”
Bạch Chỉ nghĩ, nói: “Viện này đúng là nên có quy củ, tiểu thư làm rất đúng.”
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Hai người các ngươi là ta mang vào Lí phủ, các ngươi làm việc tốt, ta được thể diện, các ngươi đi nhầm một bước, ta cũng mất mặt theo. Ở lại bên cạnh ta, ngoại trừ làm việc thành thành thật thật cho tốt, còn phải biết tận trung, nếu không làm được hai điều này, ta sẽ cho người đưa các ngươi về Bình thành.”
Bạch Chỉ chỉ đáp lời, mà Tử Yên lại dịu dàng nói: “Tiểu thư, nô tỳ tất nhiên là tận trung với tiểu thư.”
Trong lòng Lí Vị Ương thở dài, nàng không hy vọng trong đầu Tử Yên có ý tưởng không nên gì đó, vừa rồi dựa theo chuyện của Lưu ma ma nhắc nhở nàng ta, không biết hiệu quả được bao nhiêu.
Sáng sớm ba ngày sau, Tử Yên bưng đồ ăn sáng lên, bày ra bàn.
Lí Vị Ương liếc mắt đánh giá nàng ta.
Tử Yên vốn rất xinh đẹp, một đôi mắt hạnh chứa nước, cộng thêm khuôn mặt hồng hồng kiều diễm như hoa sen, trên người mặc váy áo thêu màu hồng nhạt, vai thanh mảnh eo thon, dáng người hiện rõ trước mắt. Nếu như Lí Vị Ương là một nữ hài mười ba tuổi không hiểu chuyện, tất nhiên sẽ không nhìn ra được gì, nhưng mà tâm trí nàng đã sớm qua ba mươi, sao không nhận ra thiếu nữ trước mắt đã phát sinh biến hoá ở chỗ nào đó, trên mặt lại không có biểu tình gì cười nói: “Xiêm y này đúng là rất xinh đẹp.”
Tử Yên chỉ cười: “Không phải tiểu thư không thích chỗ vải tú lệ kia, nên đem thưởng cho nô tỳ sao? Nô tỳ mặc vào vội tới cho tiểu thư ngắm.” Nói xong nhìn thoáng qua sắc mặt Lí Vị Ương, rồi nói tiếp: “Tiểu thư đã nói vải này rất thích hợp để nô tỳ mặc, hiện giờ nô tỳ thấy đúng là như thế.”
Xiêm y này, Tử Yên đã làm xong từ lâu, nhưng giữ lại để năm mới mặc, hiện giờ lại lôi ra! Đôi mắt của Bạch Chỉ hơi co rút lại, không dám nhìn đến biểu cảm của Lí Vị Ương. Tiểu thư không phải người yếu đuối dễ bị bắt nạt, ngu xuẩn không biết gì, mà hoàn toàn ngược lại, tuy tiểu thư mới chỉ mười ba tuổi, nhưng khôn khéo vô cùng, tâm tư tinh tế. Trên người Tử Yên chỉ có một chút biến hoá, đều bị tiểu thư nhìn thấy. Tiểu thư không nói, là để lại một con đường cho Tử Yên mà thôi, nha đầu ngu dốt này lại còn nhìn không ra!
Thìa của Lí Vị Ương khẽ động vào bát, nghe thấy Tử Yên nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, hôm qua sau bữa trưa Đại thiếu gia có sai ngươi đến tặng một chậu san hô đỏ, tiểu thư xem —— “
Lí Vị Ương nhìn nàng một cái: “Ồ, thật không?” Rồi cố ý không nói tiếp.
Tử Yên có chút sốt ruột, lại không dám biểu lộ gì trên mặt, chỉ cẩn thận nhắc nhở: “Đại thiếu gia tặng Ngọc Cốt hương cho Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đáp lễ bằng một bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên); Tặng cho Tứ tiểu thư là một đôi trâm hoa vuông gắn đá, Tứ tiểu thư đáp lễ là một bộ sách cổ mua ở Nghiêm Chí các; Tặng cho Ngũ tiểu thư là một hộp Ngọc Bích cao, Ngũ tiểu thư…”
Trâm hoa vuông gắn đá:
“Đúng rồi, mọi người có quà đáp lễ, nhưng mà chỗ ta lại thành vấn đề khó khăn. Các nàng ấy đều có tiền tặng thứ vàng thứ ngọc gì đó, ta lại chẳng có bao nhiêu tiền.” Lí Vị Ương hơi lộ ra vẻ quẫn bách.
Trước mắt chi phí của Lí Vị Ương, vừa không lắm tiền nhiều của như Đại tiểu thư, cũng không giống các tiểu thư khác có đám di nương trợ cấp, hoàn toàn dựa vào tiền còm hàng tháng được cho cùng bạc lão phu nhân thưởng. Tử Yên chỉ muốn tìm cơ hội đi gặp Đại thiếu gia, lại không ngờ Tam tiểu thư không có quà gì để đáp lễ, nhất thời ngây người.
Bất giác, Bạch Chỉ ngừng cả hô hấp, ánh mắt băn khoăn dịch chuyển giữa Tử Yên cùng tiểu thư, rồi lại cúi đầu rất nhanh, như thể không nghe thấy chuyện gì hết.
Mặc Trúc vốn đang chia thức ăn lại cười nói: “Tiểu thư, chỗ Đại thiếu gia vàng bạc ngọc có loại nào không có, chủ yếu là tâm ý, tiểu thư tặng túi tiền hoặc đôi giày cũng được rồi.”
Làm muội muội, tặng túi tiền hoặc giày cho Đại ca, đúng là không phải không thể, lễ nhỏ mà ý trọng là được. Lí Vị Ương gật đầu, khen ngợi: “Nói không sai.” Mà rất nhanh lại khó xử, “Nhưng mà thời gian cấp bách, chỉ sợ không kịp.”
Tử Yên sợ Lí Vị Ương đổi ý, nói: “Tiểu thư, thêu thùa sẽ làm tổn hại đến mắt, tiểu thư đừng tự mình làm. Nô tỳ làm ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, hẳn sẽ kịp xong túi tiền tặng cho Đại thiếu gia.”
Ánh mắt lạnh lùng của Lí Vị Ương dừng trên người nàng ta, mà vẻ mặt vẫn tràn đầy ý cười: “Tử Yên, ngươi đúng là đã phân ưu thay ta.”
Tử Yên thấy tiểu thư không phản đối, tươi cười đầy mặt. Nàng đang lo không có cách nào danh chính ngôn thuận truyền đạt tâm ý của mình đến Đại thiếu gia, hiện giờ chẳng phải là một cơ hội cực tốt đó sao!
Sau khi Tử Yên rời đi, Lí Vị Ương buông đũa xuống.
Mặc Trúc bưng một ly trà đến nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, tiểu thư đừng nóng giận…”
Lí Vị Ương tức giận thật sự, đặt mạnh chén trà xuống bàn, làm nước trà cũng bắn tung toé ra xung quanh, lạnh lùng nói: “Nha đầu kia coi ta là người mù chắc!”
Bạch Chỉ không dám nói chuyện, Mặc Trúc thản nhiên nói: “Nha đầu Tử Yên kia, đúng là rất nóng vội. Hôm trước tiểu thư đã cảnh cáo một lần, nàng ta còn không biết tỉnh lại.”
Lí Vị Ương hít sâu một hơi, nàng đã hết lòng hết dạ, để lại cho đối phương hai cơ hội, mà người ta chỉ nghĩ đến leo lên cành cao, căn bản không biết đến khó xử của chủ tử! Nếu Tử Yên có chút tâm can, thì sẽ biết, tuyệt đối không thể liên quan gì đến Đại thiếu gia!
Thật lâu sau, Lí Vị Ương xuất thần yên lặng không một tiếng động, Bạch Chỉ không đành lòng, nói: “Có lẽ Tử Yên bị người khác lừa gạt.”
Lí Vị Ương nhìn nàng ấy một cái, chậm rãi nói: “Bị người khác lừa gạt? Nàng ta cũng không ngẫm lại, nếu nàng ta không có giá trị lợi dụng, Đại thiếu gia sao có thể coi trọng nha đầu của muội muội mình!” Nàng không kìm nén được cảm xúc bốc lên từ đáy lòng, trên mặt hiện ra sự lạnh lùng.
Mặc Trúc suy nghĩ, cẩn thận nói: “Tiểu thư, tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
Khuôn mặt Lí Vị Ương dần bình tĩnh lại: “Tìm người nhìm chằm chằm nàng ta, nhất cử nhất động đều phải báo lại!”
Mặc Trúc cung kính nói: “Dạ.”
Bạch Chỉ len lén lau nước mắt. Lí Vị Ương nhìn thấy, khẽ thở dài: “Bạch Chỉ, ta biết ngươi cùng nàng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm rất tốt.”
Bạch Chỉ lau nước mắt, trên mặt lại thêm kiên định: “Tiểu thư đối đãi với các nô tỳ tốt như vậy, Tử Yên lại còn làm như thế, đúng là không biết mang ơn. Nô tỳ biết nặng nhẹ, tiểu thư hãy yên tâm.”
Lí Vị Ương dừng lại một lát, rồi mới chậm rãi nói: “Xem ra, Đại ca muốn xả giận hộ Đại tỷ.” Nàng nhìn ngoài cửa sổ, một gốc hoa mai đang nở rộ hoa, cúi đầu thở dài, “Thường ngày ngươi đừng lộ ra sự khác thường, bọn họ lập tức sẽ có hành động.”
Bạch Chỉ nói: “Nô tỳ đã hiểu.”
Lí Vị Ương cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trong lòng lại suy nghĩ toàn bộ chuyện một lượt, Lí Mẫn Phong là người cao ngạo, lại đi coi trọng một nha đầu, là muốn lợi dụng Tử Yên để đối phó mình sao? Nhưng mà Lí Mẫn Phong không phải đồ ngốc, hắn sẽ không dẫm lên vết xe đổ của Hoạ Mi, như vậy, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
—— Lời ngoài truyện ——
Tiết tấu hơi chậm, chương tiếp theo sẽ có đột phá, đừng gấp gáp
Chương 40: Phong ba đáp lễ
Tử Yên quả thật ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, sau đó cầm túi thêu tinh mỹ đưa đến Tu Trúc viên của Đại thiếu gia.
Lí Vị Ương nhìn thấy, lại làm như không biết, trước mặt người khác cũng không hề đề cập tới. Chỉ có điều ngay sau đó, nàng lấy cớ túi tiền rất nhỏ, lại tặng thêm một nghiên mực bằng ngọc qua đó. Tử Yên hoàn toàn không biết gì cả, chỉ thấy có thêm cơ hội được gặp thiếu gia là nhảy nhót không ngừng.
Ngày tết rất nhanh đã đến, tâm tình các chủ tử tốt hơn nhiều. Đám nha đầu ma ma cũng ra sức làm việc, hy vọng chủ tử ban thưởng nhiều hơn một chút.
Hôm đó, La ma ma bên người lão phu nhân tự mình đưa sư phó đến: “Tam tiểu thư, lão phu nhân phân phó mở khố phòng, lấy không ít chất liệu tốt trước kia không dùng đến đem ra làm xiêm y cho các tiểu thư.”
Lí Vị Ương cười, nói: “Chỗ ta còn những chất liệu lần trước Đại ca mang về —— “
La ma ma cười nói: “Tổng cộng chỉ có bốn khối, may được hai bộ xiêm y thôi, lần này lão phu nhân để các tiểu thư làm mười sáu bộ xiêm y, Tam tiểu thư đừng chối từ, đến chọn đi.”
Nói xong, bà phân phó người nâng thùng lên, trong đó để chật lăng la tơ lụa, tuy không đẹp bằng những thứ Lí Mẫn Phong mang về, nhưng cũng là thượng phẩm.
Lí Vị Ương nở nụ cười: “Ma ma tinh mắt nhất, giúp ta chọn một lượt đi. Loại nào tính chất tốt? Còn màu sắc thì màu nào cũng được.”
La ma ma không từ chối, cúi đầu chọn không ít màu lấy ra, sau đó cười nói, “Tiểu thư làn da trắng, mặc màu nào cũng đẹp, nhưng mà lúc năm mới nhiều yến hội, quần áo trên người phải sáng màu một chút, về phần áo trong, tiết khố, giày đi, đều phải thành bộ, vậy mới đẹp.”
Lí Vị Ương nghe xong gật đầu, nói: “Như thế đa tạ ma ma.” Nói xong, nàng quay đầu thấy Tử Yên đang đứng bên cạnh bàn, giả bộ như lơ đãng bảo Tử Yên đưa La ma ma ra ngoài, hai người đi ra không bao lâu, Bạch Chỉ vào bẩm báo: “Tiểu thư, mấy nén bạc ban đầu tiểu thư chuẩn bị để đưa cho La ma ma, đều bị Tử Yên lén thay đổi.”
Lí Vị Ương mày nhướng lên: “Ồ? Đổi thành cái gì?”
Bạch Chỉ cúi đầu: “Một chuỗi tiền đồng.”
Lí Vị Ương tức giận quá thành cười: “Nàng ta đúng là tiết kiệm tiền hộ ta!”
La ma ma là thân tín quan trọng nhất bên người lão phu nhân, vạn lần không thể đắc tội, mà Tử Yên lại cố tình đổi mấy nén bạc Lí Vị Ương đã chuẩn bị từ sáng sớm, đây là đang rắp tâm làm gì! Mặc Trúc nhíu mày, nói: “Tiểu thư, cứ như thế, La ma ma sẽ cảm thấy tiểu thư keo kiệt, không biết làm người.”
Thế vẫn còn nhẹ, Tử Yên cố ý thể hiện mình nghèo khổ trước mặt ma ma thân cận nhất với lão phu nhân, tuyệt đối không chỉ để cho La ma ma mất hứng! Lí Vị Ương lại hỏi: “Còn nói gì nữa không?”
Bạch Chỉ hít sâu một hơi, trả lời chi tiết: “Tử Yên nói, gần đây tiểu thư tiêu phí quá nhiều, đúng là giật gấu vá vai (nghèo rớt mùng tơi), không còn bao nhiêu, mong La ma ma khoan thứ bỏ qua.”
Lí Vị Ương trầm tư một lát, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên nói: “Xem ra, nàng ta muốn tận trung với Đại ca!”
Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc lẫn nhau, trong lòng đều thấy hoang mang. Tử Yên làm như vậy, khẳng định là Đại thiếu gia gợi ý, nhưng mà Đại thiếu gia vì sao lại muốn làm như vậy? Để cho người khác cảm thấy Tam tiểu thư khắc nghiệt keo kiệt sao? Không, không thể đơn giản như vậy. Nhưng mà suy nghĩ sâu thêm một tầng, các nàng đều không thể nghĩ ra. Lúc này, nghe thấy Lí Vị Ương nói: “Chủ tớ đã lâu, nàng ta muốn làm người bên gối của Đại ca như thế, ta giúp nàng ta một lần vậy!”
Sáng sớm hôm sau, Lí Vị Ương cố ý đi trễ nửa canh giờ, mới dẫn theo Tử Yên cùng Bạch Chỉ đi thỉnh an lão phu nhân. Đi qua phòng trà, theo lệ thường nàng bước vào pha trà, hôm nay lại dẫn theo Tử Yên vào phòng, để Bạch Chỉ trông coi bên ngoài.
Tử Yên mặt mày vốn đang rạng rỡ, chỉ cần nghĩ lát nữa sẽ được gặp Đại thiếu gia, thì sự vui mừng lại lộ rõ trên mặt, Bạch Chỉ khẽ thở dài, ánh mắt buông xuống.
Tiểu thư, cho Tử Yên mấy cơ hội rồi, xem như đã hết lòng quan tâm.
Đại phu nhân ngồi đó, nhẹ giọng nói chuyện với Lí Mẫn Phong bên cạnh, Lí Trường Nhạc búi tóc điệu đà, mặc áo ngắn tay xanh ngọc, váy dài thêu mười hai bức mẫu đơn, thướt tha muôn vẻ, chỉ đoan đoan chính chính ngồi bên kia, lại làm sự nổi bật của tất cả các tiểu thư bị chèn ép xuống.
Lí Vị Ương mỉm cười, đi vào hành lễ với lão phu nhân: “Lão phu nhân vạn phúc.”
Lão phu nhân nhìn thấy nàng, trong giọng nói có thêm vài phần ý cười: “Kinh Phật đã chép xong hết chưa?”
Lí Vị Ương cười nhận lấy Kinh Phật trong tay Tử Yên, nói: “Đêm qua đã chép xong hết rồi, sáng nay vội vàng đưa tới cho lão phu nhân.”
Lão phu nhân thấy mắt nàng sưng tím, cười vỗ vỗ vào tay nàng: “Kinh Phật chép lúc nào cũng được, đừng có thức đêm.”
Lí Trường Nhạc nghe thấy, trong mắt hiện lên sự hèn mọn. Theo nàng thấy, chữ Lí Vị Ương viết miễn cưỡng có thể coi là tinh tế, cầm kỳ thi hoạ không tinh thông, ngâm thơ viết câu đối càng không thạo, không thể thể hiện trước mặt mọi người, chỉ xứng chép Kinh Phật cho lão phu nhân, thế mà lão thái thái này còn thích thú như vậy.
Lí Vị Ương cười gật đầu, xoay người dâng lên chén trà mình vừa mới pha, lão phu nhân không vội uống, chỉ đặt sang bên cạnh.
Ánh mắt của Lí Mẫn Phong ngưng đọng lại, dừng trên người Tử Yên, Tử Yên nhân lúc người khác không chú ý, lặng lẽ gật đầu với hắn. Bờ môi Lí Mẫn Phong nhếch lên thành vẻ tươi cười.
Lão phu nhân cùng Lí Vị Ương trong lòng như có sự ăn ý, tự nói chuyện với nhau, bỏ đám người Đại phu nhân sang một bên. Lí Thường Hỉ nhìn thấy thật sự không vui, xoay người nói với Lí Trường Nhạc: “Đại tỷ, nghe nói hôm qua phụ thân ra ngoài về, có tặng cho tỷ một đôi khuyên tai hồng bảo thạch, dưới ánh mặt trời còn có thể đổi màu, có phải không?”
Lí Trường Nhạc mỉm cười nói: “Đúng là biết đổi màu, nghe nói là sứ thần dị quốc tiến cống.”
Lí Thường Hỉ lộ ra ánh mắt hâm mộ, Lí Thường Như hừ lạnh một tiếng quay mặt ra chỗ khác, Lí Thường Tiếu cười nói: “Hôm khác Đại tỷ nhất định phải lấy ra cho chúng muội thưởng thưởng đó.”
Lí Trường Nhạc gật đầu nói, cố ý liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, nói: “Hai muội không phải cũng nhận được vòng tay bảo thạch sao? Đúng rồi Tam muội, phụ thân tặng muội cái gì vậy?”
Lí Tiêu Nhiên đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Lí Vị Ương, ra ngoài mấy ngày, ngay cả một cọng cỏ cũng không đem về cho nàng, Lí Trường Nhạc biết rõ mà còn cố hỏi, muốn thấy Lí Vị Ương thất thố trước mặt mọi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!