*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay, Giản Úc bồi Lục Chấp đi tham gia một bữa tiệc thương nghiệp.
Trước kia Giản Úc cũng cùng Lục Chấp tham gia mấy loại tiệc rượu như thế này, nhưng lúc đó chỉ là đi cho có mặt, chuyện gì cũng không cần làm.
Hiện tại, tốt xấu gì cậu cũng coi như là một thư ký của Lục Chấp, lẽ ra phải làm chút gì mới đúng.
Hai người tự mình lái xe đến bữa tiệc.
Mắt thấy cách mục đích càng ngày càng gần, Giản Úc nghiêng đầu hỏi Lục Chấp đang lái xe: "Chờ lát nữa em có cần phải làm cái gì hay không?"
Lục Chấp nhất thời không hiểu được ý tứ của cậu: "Hả?"
Giản Úc giải thích: "Dù sao hiện tại em cũng coi như là thư ký của anh mà? Đến bữa tiệc không cần phải làm gì sao?"
Lục Chấp suy nghĩ một chút, trả lời: "Em chú ý tìm mấy món ngon, đừng chạy loạn là được."
Giản Úc mê man nháy mắt một cái: "Vậy thôi sao?"
Lục Chấp gật đầu: "Ừ."
Giản Úc: "......"
Quả nhiên Lục Chấp đang coi cậu thành bạn nhỏ mà đối đãi!
Còn dặn dò cậu không được chạy loạn nữa chứ......
Giản Úc muốn phản bác, nhưng nhất thời không biết phải phản bác từ đâu.
Được rồi, cậu cũng lười làm cái gì, vậy cứ dứt khoát không làm gì luôn!
Rất nhanh, hai người đến địa điểm bữa tiệc.
Toàn bộ đại sảnh đều tỏa ra ánh sáng lung linh, vô số nhân sĩ thương nghiệp cầm ly rượu ở trong tay nói chuyện, người tới người đi.
Một khắc khi hai người bước vào đại sảnh yến tiệc, lập tức có vô số người đi qua nghênh đón.
" Lục tổng, ngài đến rồi."
" Lục tổng, lần trước tôi có đi tập đoàn bái phỏng, không gặp được ngài, không biết hôm nay có thể xin ngài vài phút hay không?"
" Vị này là Giản tiên sinh phải không, hai vị thật đúng là trời sinh một đôi."
"...."
Giữa một rừng người đến bắt chuyện, Lục Chấp biểu lộ hoàn toàn bình tĩnh, lạnh nhạt, thỉnh thoảng đáp lời một hai câu.
Giản Úc đứng bên cạnh hắn, duy trì mỉm cười lễ phép, thuận tiện dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn xung quanh xem có cái gì để ăn không.
Dù sao Lục Chấp cũng đã nói cậu không cần làm cái gì cả, vậy cậu liền chuyên tâm đi tìm ăn.
Lúc này, Lục Chấp bước lại gần cậu, nhẹ nhàng nói: "Em đi đi."
Giản Úc nghe xong, híp mắt vui vẻ rời khỏi đám người, sau đó hướng về khu vực ăn uống.
Lần này đồ ăn trong buổi tiệc không giống mấy lần trước.
Trước kia đồ ăn chuẩn bị trong những buổi tiệc rượu phần lớn đều là điểm tâm ngọt và trái cây, bữa tiệc lần này trừ hai loại này ra còn có một số món ăn mặn khác, như là tôm hùm chua cay, rau trộn thịt bò, v v.
Giản Úc chỉ nhìn một chút, liền bắt đầu động tay.
Cậu vui vẻ lấy một cái đĩa trống, sau đó cầm kẹp và bắt đầu gắp tất cả các loại đồ ăn mà cậu thấy ngon vào đĩa của mình.
Dù là loại nào, thoạt nhìn cũng đều rất ngon, cậu nhịn không được mà kẹp không ngừng.
Cuối cùng, cậu gắp được một đĩa đầy ắp, giống như một động vật nhỏ dự trữ đồ ăn vào mùa đông vậy.
Giản Úc nhìn đồ ăn ngon trên đĩa, hai mắt đều sáng lấp lánh.
Quả nhiên, một trong những chỗ tốt của loại yến hội này chính là có thể được ăn rất nhiều món ăn ngon.
Cậu quyết định, sau này phải thường xuyên đi theo Lục Chấp đến yến hội, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn cọ ăn mà thôi!
Còn có gì vui hơn là được ăn chứ!
Giản Úc cười cong mắt bưng đĩa thức ăn kia, tìm một cái sô pha ở trong góc rồi ngồi xuống, sau đó vui vẻ bắt đầu ăn.
Vì thân thể của cậu có bệnh, không thể ăn nhanh được, cho nên chỉ có thể ăn từ tốn.
Mỗi khi gắp một ít thức ăn vào miệng, cậu sẽ thỏa mãn mà nheo mắt lại, sau đó bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Bên này.
Lục Chấp đang nói chuyện với một ông lão.
Ông lão này xem như là tiền bối đức cao vọng trọng trong giới kinh doanh, mọi người đều rất tôn kính ông.
Lục Chấp cùng ông trao đổi một ít ý kiến về chuyện trên thương trường cũng đạt thành một ít hợp tác cơ bản.
Cuối cùng, ông lão cảm thán: "Hậu sinh khả úy! Cậu dẫn dắt tập đoàn Lục thị trở thanh tồn tại đứng đầu ở Vân Kinh, tài sản đều trên nghìn tỷ, thật sự là làm cho người ta thán phục."
Biểu tình Lục Chấp không có thay đổi gì, thanh âm trầm ổn: "Cũng không có gì nổi bật cả."
Ông lão dùng ánh mắt thưởng thức mà nhìn Lục Chấp, ông coi trọng người trẻ tuổi không kiêu ngạo không nóng nảy này, huống chi Lục Chấp còn có thành tựu lớn như vậy.
Lúc này, ông lão nghĩ tới cái gì đó, nói: "Nghe nói cậu đã kết hôn rồi?"
Lục Chấp gật dầu: "Vâng."
Ông lão tiếc nuối thở dài: "Chung quy là tôi đã chậm một bước rồi, sớm biết như thế đã giới thiệu cháu gái của tôi cho cậu rồi."
Chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, ông có thể nhìn ra được Lục Chấp là một người tuổi trẻ tài cao, có trách nhiệm.
Nếu một người như vậy có thể trở thành cháu rể của mình, đó là một chuyện tốt biết bao.
Lục Chấp cũng không nhiều lời, hắn chỉ nói: "Tôi và bạn đời đều rất yêu thương nhau."
Ông lão lại thở dài một hơi, cũng không rối rắm về đề tài này nữa, mà nói: "Đúng rồi, tôi nghe nói cậu có mang theo thư ký tới, nhân tiện gọi thư ký của cậu tới đây, chúng ta cùng nhau thương thảo một chút chi tiết chuyện hợp tác."
Lục Chấp nói: "Tôi tự mình nói chuyện với ngài là được rồi."
Ông lão có chút kinh ngạc: "Thư ký của cậu đâu?"
Lục Chấp nhìn lướt qua đám người, rất nhanh đã phát hiện Giản Úc đang ngồi trong góc.
Lúc này Giản Úc đang gắp hai miếng thịt bò cho vào miệng, nhai một cái, hai má đều phồng lên.
Lục Chấp nhìn cậu vài giây, rồi thu hồi tầm mắt, thần sắc tựa hồ so với vừa nãy càng thêm dịu dàng hơn: "Thư ký của tôi đang bận."
Ông lão thuận miệng nói: "Thư ký này được cậu trọng dụng như vậy, khẳng định năng lực cũng rất mạnh."
Lục Chấp mặt không đổi sắc mà nói: "Vâng, rất lợi hại."
Ông lão đối với thư ký chưa từng gặp mặt kia càng thêm tò mò hơn, người có thể được Lục Chấp chính miệng tán thưởng, hẳn là thật sự rất giỏi.
20 phút sau.
Giản Úc ăn xong tất cả mọi thứ trên đĩa, bụng cũng có chút căng phồng.
Đã lâu lắm rồi cậu không ăn nhiều đồ ăn như vậy cùng một lúc, xem ra tối nay không cần phải ăn cơm tối rồi.
Cậu đứng dậy cất đĩa, sau đó cầm một ly nước trái cây trở lại khu vực ghế sô pha một lần nữa.
Cậu vừa mới nhấp một ngụm nước trái cây, một bóng đen liền xuất hiện trước mặt cậu.
Giản Úc ngước mắt lên nhìn, lập tức cười nói: "Anh hết bận rồi sao?"
Lục Chấp ngồi xuống bên cạnh cậu, gật đầu đáp: "Ừ, vừa rồi đã định ra một hợp tác sơ bộ, cụ thể thế nào còn phải đợi hai bên nhiều lần thương nghị nữa."
Giản Úc đưa cái ly trong tay tới trước mặt Lục Chấp: "Đây là nước cam, anh có muốn uống một chút hay không?"
Lục Chấp rũ mắt nhìn ly nước cam, cự tuyệt nói: "Không uống, em uống đi."
Nói xong, hắn lấy từ trong khay của một bồi bàn đi ngang qua một ly rượu vang đỏ.
Giản Úc: "....."
Được thôi.
Một mình cậu uống nước cam càng tốt.
Lục Chấp cầm rượu vang lắc lư một chút, đột nhiên như tới cái gì, hắn nghiêng đầu nói với Giản Úc: "Vừa rồi lúc tôi cùng một số người nói chuyện, bọn họ đều hỏi thư ký của tôi ở đâu. Thư ký Giản, em có muốn thể hiện một chút gì đó hay không?"
Giản Úc vừa uống nước cam, vừa chớp chớp mắt.
Một lúc lâu sau, cậu đặt ly nước cam xuống, vẻ mặt đoan chính nói: "Là anh nói em không cần phải làm gì cả mà."
Dù sao Lục Chấp cũng có tới năm thư ký, còn có một trợ lý, thật sự không tới phiên một cá mặn như cậu đến giúp hắn làm việc nữa.
Lục Chấp gật đầu: "Ừ, đúng là anh đã nói như vậy. Chẳng qua dù sao em cũng là một thư ký, nếu như không làm việc, vậy thì phải tiếp nhận quy tắc ngầm của cấp trên."
Quy, quy tắc ngầm?!
Giản Úc thiếu chút nữa là sặc nước cam, cậu theo bản năng mà lẩm bẩm: "Quy tắc ngầm gì vậy?"
Trong đôi mắt Lục Chấp mang theo ý cười rất sung sướng, vừa nhìn đã biết là tâm trạng không tệ, từng câu từng chữ mà giải thích cho Giản Úc: "Em xem, bình thường em không cần phải làm công việc của một thư ký phải không? Vậy thì phải làm gì đó để bù đắp cho khoảng thời gian rảnh rỗi."
Giản Úc kinh ngạc nói: "Ví dụ như cái gì?"
Lúc này, Lục Chấp kề sát vào cậu, nói nhỏ vào bên tai cậu: "Ví dụ như làm ấm giường hay gì đó, những cái khác anh không cần phải nói nhiều chứ? Thư ký Giản của chúng ta phải biết chủ động một chút."
Hai má Giản Úc lập tức đỏ bừng, cậu đưa tay đánh Lục Chấp một cái: "Anh im đi."
Lục Chấp từ khi nào mà trở nên lưu manh như vậy?!
Lục Chấp ngồi thẳng người, khẽ mỉm cười nhìn Giản Úc: "Anh có nói sai cái gì sao?"
Giản Úc cảm giác mặt của mình nóng sắp cháy luôn rồi: "Sai, chỗ nào cũng sai cả!"
Lục Chấp cực kỳ ung dung nói: "Vậy thư ký Giản không đủ tiêu chuẩn rồi."
Giản Úc hừ lạnh nói: "Không đủ tiêu chuẩn thì không đủ tiêu chuẩn thôi!"
Lục Chấp thành công trêu chọc Giản Úc, ý cười trong mắt không thể giấu được, hắn nâng ly rượu lên uống một ngụm.
Giản Úc nhìn không quen hắn nhàn nhã như vậy, cậu đưa tay muốn đoạt ly rượu của hắn: "Đưa cho em."
Lục Chấp dễ dàng mà né tránh động tác của Giản Úc, cười nói: "Vì sao không cho anh uống rượu?"
Giản Úc thờ phì phì nói: "Không được là không được!"
Lục Chấp trầm ngâm vài giây, lập tức nhướng mày: "Chẳng lẽ là sợ anh say rượu loạn tính sao?"
Giản Úc: "....."
Lục Chấp thật sự rất quá đáng!
Cậu vội vàng đưa tay lên che miệng Lục Chấp, uy hiếp nói: "Anh đừng nói nữa!"
Đáng tiếc, cậu đỏ mặt uy hiếp người khác, nửa điểm cũng không có hiệu quả.
Lục Chấp lấy tay của cậu ra, cười khẽ: "Được, anh không nói nữa, đều nghe em."
Giản Úc: "....."
Những gì nên nói đều đã nói rồi, bây giờ nghe cậu thì có ích lợi gì chứ?
Giản Úc cầm ly nước cam, hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý tới Lục Chấp nữa, cậu còn ngồi dịch ra xa Lục Chấp.
Nhiệt độ trên mặt chậm rãi hạ xuống, đầu óc của cậu cũng tỉnh táo hơn không ít.
Cũng chính là lúc này, cậu mới nhận ra được một chuyện cực kỳ trọng yếu.
Cậu căn bản không phải là thư ký của Lục Chấp, cậu không cần phải theo quy tắc ngầm gì hết.
Dù sao tập đoàn Lục thị cũng không phát lương cho cậu!!
Cho dù mỗi ngày cậu chỉ làm một chút công việc lông gà vỏ tỏi, nhưng làm chút việc vặt cũng phải có lương chứ.
Nghĩ đến đây, Giản Úc lập tức dùng giọng điệu tố cáo nói với Lục Chấp: "Anh đừng hòng lừa gạt em, ngay cả tiền lương anh cũng có phát cho em đâu!"
Lục Chấp cười nhìn về phía Giản Úc: "Giản Úc nhà anh trở nên thông minh từ bao giờ thế này?"
Giản Úc nhanh chóng nói: "Cái gì gọi là trở nên thông minh, em vốn dĩ rất thông minh được không? Ngoài ra, đừng nghĩ đến chuyện chuyển đề tài, anh ngay cả tiền lương cũng không cho em, còn muốn em làm việc, anh nghĩ hay quá!"
Nói xong, cậu mở to đôi mắt trong vắt của mình, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Lục Chấp, không bỏ qua bất kỳ dấu vết biểu hiện chột dạ nào của Lục Chấp.
Đáng tiếc, Lục Chấp căn bản không có chột dạ một chút nào, hắn chỉ cười nói: "Bọn họ không phải đều nói em là phu nhân tổng tài sao? Em có thấy bộ phận tài chính trả lương cho phu nhân tổng tài bao giờ chưa?"
Giản Úc có chút choáng váng: "Hả? Nhưng anh lại bắt phu nhân tổng tài làm việc."
Còn nói cậu không đủ tiêu chuẩn để làm thư ký, phải quy tắc ngầm gì đó.
Lục Chấp: "Bởi vì em đồng thời còn là thư ký của anh."
Giản Úc có chút hoang mang, cậu há miệng, nhất thời không biết nói gì.
Lục Chấp nhìn cậu mở to đôi mắt ngây thơ mê mang, nhịn không được mà đưa tay véo vào mặt cậu: "Quả nhiên rất ngốc."
Giản Úc: "......"
Nhà tư bản đáng ghét, tìm đủ loại lý do thì thôi, còn không biết xấu hổ nói cậu ngốc!
Cho đến cuối cùng, Giản Úc cũng không thể thành công đòi lại quyền lợi của mình.
Sau bữa tiệc, hai người trở về biệt thự.
Lúc này đã gần 6 giờ tối.
Buổi chiều, Giản Úc đã ăn rất nhiều thứ, bởi vậy cậu không ăn cơm tối nữa, mà đi vào phòng bếp, nghĩ có nên làm một món bánh ngọt hay không.
Cậu lấy di động của mình ra để tìm kiếm, cuối cùng quyết định làm bánh mousse.
Bánh mousse vị đào.
Muốn làm bánh mousse, nhưng nguyên liệu nấu ăn trong nhà không đầy đủ lắm.
Giản Úc mở app siêu thị, đặt thêm một số nguyên liệu.
Trong khi chờ đợi nguyên liệu được giao tới, cậu xử lý bột làm bánh trước.
Đang lúc Giản Úc bận rộn, cửa phòng bếp đột nhiên vang lên thanh âm vui vẻ: "Anh dâu, em đến rồi đây!"
Giản Úc nghe tiếng quay đầu lại, sau đó liền thấy Tần Diễn tràn đầy sức sống đi vào.
Cậu cười một chút, chào hỏi với Tần Diễn: "Chào buổi tối."
" Chào buổi tối anh dâu!"
Vẻ mặt Tần Diễn hưng phấn đi tới bên cạnh Giản Úc: "Anh dâu, anh lại chuẩn bị làm bánh ngọt nữa sao?"
Giản Úc gật đầu nói: "Chuẩn bị làm bánh mousse."
Tần Diễn nhảy tại chỗ hai cái: "Tại sao em lại may mắn như vậy chứ, tới vừa đúng lúc luôn!"
Hương vị đồ ăn anh dâu của hắn làm tuy rằng không dám khen ngợi, nhưng tay nghề làm bánh ngọt lại rất tốt, có một số loại làm ngon đến không tưởng, so với những cửa hàng bánh ngọt bên ngoài còn ngon hơn nhiều.
Giản Úc cười khẽ, tiếp tục làm công tác chuẩn bị.
Lúc cậu cho đường vào một bát lớn, Tần Diễn ở ngay bên cạnh ồn ào: "Anh dâu, thêm chút nữa đi, ngọt mới ngon!"
Có điều, Giản Úc chỉ cho một chút rồi dừng.
Tần Diễn khó hiểu nói: "Anh dâu, sao anh không cho thêm nữa?"
Giản Úc giải thích: "Tôi muốn Lục Chấp cũng nếm thử cái bánh ngọt này, nếu như quá ngọt, anh ấy sẽ không thích ăn."
Tần Diễn: "....."
Hắn ra vẻ thở dài: "Anh dâu, anh cũng quá thiên vị anh Lục rồi đó."
Giản Úc cười, không nói gì.
Lúc này, Lục Chấp ăn cơm tối xong, từ phòng ăn đi vào phòng bếp, sau khi hắn nhìn thấy Tần Diễn, có chút ghét bỏ nói: "Sao cậu lại tới rồi?"
Tần Diễn không dám tin mà mở to mắt: "Lại? Anh Lục, anh ghét bỏ em như vậy sao?"
Lục Chấp nhìn lướt qua hắn một cái: "Cậu đoán xem?"
Tần Diễn: "....."
Hắn tức giận nói: "Em biết, anh muốn cùng anh dâu sống trong thế giới hai người, phải không? Vậy em càng muốn làm phiền hai người."
Lời này của hắn tản ra nồng nặc oán niệm của cẩu độc thân.
Lý do cũng rất đơn giản, hắn vẫn khát vọng tìm được một tiểu tiên nữ thanh thuần không dính khói bụi nhân gian, nhưng hắn xem mắt rất nhiều lần cũng không tìm được.
Lục Chấp căn bản không quan tâm Tần Diễn gặp phải chuyện gì, hắn lấy di động ra nói: "Tôi gọi điện thoại cho hai anh trai của cậu, bảo bọn họ sắp xếp cho cậu một chút chuyện gì đó để làm, đỡ cho cậu cả ngày nhàn rỗi."
Tần Diễn lập tức sợ hãi, cầu xin tha thứ: "Đừng đừng, anh Lục, em sai rồi! Em sẽ đi ngay bây giờ!"
Nói xong, hắn muốn chạy ra khỏi phòng bếp, đi vài bước lại nghĩ tới cái gì, hắn giật giật nói: "Anh dâu đang làm bánh ngọt, em có thể ở lại ăn xong rồi mới đi được không?"
Lục Chấp không để ý tới hắn nữa, hắn bỏ điện thoại vào trong túi, sau đó đi đến bên cạnh Giản Úc, thấp giọng hỏi: "Có cần anh giúp gì không?"
Giản Úc gật đầu: "Anh lại đổ thêm chút bột mì vào đi."
Tiếp theo, hai người đứng đó, nhẹ giọng trao đổi từng câu,
Tần Diễn nhìn hai người, nhất thời hoài nghi sao mình nhất định phải lưu lại làm gì, rốt cuộc là vì để ăn bánh ngọt, hay là để ăn thức ăn cho chó!!!
Chẳng qua cuối cùng, Tần Diễn cũng lưu lại.
Dù sao Giản Úc làm bánh mousse thực sự rất ngon!
Sau khi làm xong bánh ngọt, Giản Úc cất vào trong tủ lạnh một lúc, lúc lấy ra, bánh mang theo một chút lạnh lẽo, hơn nữa hương vị của bánh cũng ngọt ngào mềm mại, tuyệt đối xứng đáng là mỹ vị nhân gian.
Tần Diễn nằm sấp trước bàn ăn, ăn từng ngụm từng ngụm, thiếu chút nữa là chảy cả nước mắt hạnh phúc: "Anh dâu, nếu rảnh rỗi thì anh thử mở một cửa hàng bánh ngọt đi, em tuyệt đối mỗi ngày đều sẽ đến ủng hộ!"
Sau khi nói xong, hắn không nghe thấy tiếng trả lời, nên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Giản Úc đang cẩn thận cắt một miếng bánh ngọt cho Lục Chấp.
Giản Úc đưa bánh ngọt đến trước mặt Lục Chấp, đôi mắt trong suốt nói: "Anh nếm thử một chút xem, không quá ngọt đâu."
Lục Chấp nhận lấy, dùng thìa múc một ít bỏ vào miệng.
Giản Úc lập tức hỏi: "Thế nào? Có ngon không?"
Lục Chấp gật đầu: "Rất ngon."
Không thể không nói, ở phương diện làm bánh ngọt, Giản Úc vẫn rất có thiên phú.
Giản Úc nhận được câu trả lời khẳng định của Lục Chấp, cậu lập tức cười cong cả mắt: "Vậy anh ăn nhiều thêm một chút đi."
Lúc hai người đang trong một bầu không khí ngọt ngào ấm áp, Tần Diễn ở đối diễn hữu khí vô lực nói: "Này?Anh dâu, anh có nghe em nói gì không?"
Giản Úc có chút mê mang nhìn về phía hắn: "Xin lỗi, cậu vừa mới nói cái gì?"
Tần Diễn: "......"
Hắn nhất định phải tìm được một vị tiên nữ tỷ tỷ!!!
Trong ánh mắt mê mang của Giản Úc, Tần Diễn điên cuồng nhét bánh ngọt vào miệng, sau đó mạnh mẽ đứng dậy.
Giản Úc kinh ngạc hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Tần Diễn nắm chặt tay, hung hăng thề: "Đi xem mắt! Mẹ em đã sắp xếp cho em rất nhiều đối tượng xem mắt rồi,em phải tìm được một người thật sự hài lòng, sau đó mang đến trước mặt hai người, cho hai người trố mắt ra!"
Giản Úc: "......"
Tuy rằng cậu không biết tại sao Tần Diễn lại nghĩ ngư vậy, nhưng vẫn có lòng mà cổ vũ hắn một cái: "Cậu cố lên!"
Lục Chấp thì không khách khí như vậy, hắn lạnh lùng nhìn Tần Diễn: "Cậu xác định là đi xem mắt, chứ không phải đi tìm huynh đệ cho mình chứ?"
Tần Diễn: "....."
Hắn suýt thì phun ra một ngụm máu lớn.
Cho nên mới nói, vì sao những cô gái hắn xem mắt ai ai cũng đều đối đãi với hắn như là anh em vậy, không muốn cùng hắn kết hôn, mà muốn cùng hắn kết làm bạn bè!
Hắn xem mắt rất nhiều cô gái, nhưng phần lớn đều như vậy, cho dù không phải, thì là vì hai người cũng chướng mắt nhau.
Con đường xem mắt của hắn sao mà gập ghềnh chua xót như thế.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn thật sự sẽ khóc mất.
Lúc này, Giản Úc vỗ vai Lục Chấp một cái: "Anh đừng nói như vậy, ít nhất Tần Diễn đã cố gắng rồi, chỉ là tạm thời chưa thành công được mà thôi."
Tần Diễn: "....."
Cảm ơn anh dâu, nhưng em không thấy tốt hơn chút nào hết á.
Tần Diễn phớt lờ, vài bước rời khỏi biệt thự, chạy đi xem mắt.
Trong phòng khách.
Sau khi Giản Úc ăn xong một miếng bánh ngọt, cậu thoải mái mà tựa lên người Lục Chấp, bắt đầu nghĩ về tương lai: "Em đột nhiên phát hiện ra một chuyện, anh nói xem, có phải em có thể dựa vào chuyện làm bánh ngọt này hoặc chơi đàn dương cầm để nuôi sống bản thân hay không?"
Chuyện cậu tương đối am hiểu và có thể dùng để kiếm sống cũng chỉ có hai chuyện này, không nói kiếm được nhiều tiền như thế nào, ít nhất vẫn có thể nuôi sống được bản thân.
Lục Chấp rũ mắt nhìn cậu, trong mắt tràn đầy sủng nịnh: "Em muốn làm những thứ này?"
Giản Úc lập tức lắc đầu: "Không phải, em chỉ nói như vậy thôi."
Cậu chỉ là một con cá mặn, sao cá mặn có thể đi sớm về khuya vất vả làm việc được chứ?
Lục Chấp cười nói: "Vậy em dựa vào cái gì mà nuôi sống bản thân đây?"
Giản Úc nâng đôi mắt lấp lánh lên nhìn về phía Lục Chấp: "Dựa vào anh nè."
Đây không phải là cậu đang ôm một cái đùi vàng hay sao?
Lục Chấp bật cười, nhéo hai má Giản Úc một cái: "Chờ anh một lát."
Giản Úc ngồi thẳng dậy, nghi hoặc nói: "Anh muốn làm gì?"
Lục Chấp: "Một lát nữa em sẽ biết."
Lục Chấp rời khỏi phòng khách, đi lên lầu hai, sau đó trực tiếp đi tới thư phòng.
Lúc trước, hắn muốn chuyển tài sản đứng tên mình cho Giản Úc, nhưng chuyện cậu không thích hắn đã phá tan kế hoạch đó, hơn nữa Giản Úc chỉ một lòng nghĩ tới ly hôn.
Dưới tình huống đó, hắn cũng chỉ có thể tạm thời gác lại việc chuyển nhượng tài sản này.
Hiện tại, Lục Chấp mở két sắt ra, từ bên trong lấy ra một xấp tài liệu, đây là tất cả tài sản cá nhân trong tay hắn, hắn chuẩn bị chuyển toàn bộ cho Giản Úc.
Đã nói là xem những thứ này như sính lễ mà giao cho Giản Úc, tất nhiên hắn sẽ không thất tín.
Mặc dù hắn không có chính miệng hứa hẹn với Giản Úc, chỉ là nghĩ ở trong lòng mà thôi, nhưng hắn vẫn sẽ làm được.
Rất nhanh, Lục Chấp cầm xấp tài liệu đi xuống lầu, trong tay còn cầm một cây bút.
Giản Úc có chút mê mang nói: "Đây là cái gì?"
Lục Chấp nhìn Giản Úc thật sâu: "Khế ước bán thân, nếu ký, em chính là của anh rồi."
Giản Úc đương nhiên không tin đây là khế ước bán thân, cậu muốn nhìn xem rốt cuộc là cái gì, lúc này, Lục Chấp đã giao cây bút cho cậu, thanh âm trầm thấp nói: "Nào, ký tên đi."
Nói xong, hắn liền lật tới trang cần ký tên.
Giản Úc nhướng mày, cậu tin tưởng Lục Chấp tuyệt đối, nếu đối phương đã bảo ký, vậy cậu ký là được.
Dù sao Lục Chấp cũng không có khả năng sẽ thật sự bán cậu.
Cứ như vậy, Giản Úc không chút do dự bắt đầu ký tên.
Mỗi khi Lục Chấp lật tới một trang cần ký tên, Giản Úc đều sẽ tiến lại gần, đoan chính mà ký lên tên của mình.
Đến cuối cùng, Giản Úc cũng không biết rốt cuộc mình đã ký bao nhiêu cái, ngay cả tay cũng có chút mềm rồi.
Lục Chấp sửa sang lại văn kiện, sau đó cầm lấy cái bút trong tay cậu, rồi khẽ hôn lên trán cậu, thấp giọng nói: "Được rồi, em đã bị bán đến nhà anh rồi, đời này cũng không thể rời đi được nữa."
Giản Úc không biết nội tình, nhưng cậu vẫn mỉm cười nhìn về phía Lục Chấp, đôi mắt đều chứa đầy sao trời: "Vâng."
Cả đời này cậu cũng sẽ không rời đi.