Lúc này người bị trói trên giá sắt đang không ngừng rên rỉ, vừa nghe thấy tiếng bước chân, gã liền ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên, gã khổ sở van xin: “Vương gia, xin người bỏ qua cho ta đi.”
“Nói lại những lời lúc trước ngươi khai.” Tiêu Cửu Uyên vừa mở miệng, người đó lập tức giãy giụa nói: “Ta nói, ta nói, tất cả đều là thái tử điện hạ làm, những điều thái tử điện hạ đã làm như giết vị hôn thê của vương gia, còn âm thầm ám sát vương gia, hạ độc vương gia, thậm chí còn liên thủ với tam hoàng tử của Bắc Địch quốc giết người của Long Lân quân, tất cả đều là thái tử điện hạ làm.”
Sắc mặt của Tiêu Cửu Uyên càng lúc càng lạnh lùng, sát khí trên người càng lúc càng nặng.
Hắn lạnh lẽo nói: “Tại sao thái tử lại làm như vậy?”
“Bởi vì thái tử điện hạ không có linh lực, cho nên lo lắng hoàng thượng sẽ phế bỏ vị trí thái tử của mình, chính vì vậy để chứng minh với hoàng thượng rằng mình rất có năng lực nên mới muốn giết chết Ly thân vương, để chứng minh sự cường đại của mình.”
“Thật là ấu trĩ điên cuồng.”
Lần này chính là tiếng mắng Vân Thiên Vũ.
Nghĩ đến những chuyện thái tử đã làm.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi.
Tiêu Cửu Uyên không để ý tới kia người bị trói ở trên trên sắt, mà là quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ: “Chúng ta liên thủ, thế nào?”
Liên thủ đối phó với thái tử.
Trong mắt Vân Thiên Vũ lóe lên một tia hắc ám, nàng khẽ nhếch môi cười nhẹ, vừa cười liền giống như tinh linh của hoa, khiến tâm tư của hai nam nhân bên cạnh xao động.
Vân Thiên Vũ chậm rãi mở miệng nói: “Được, vậy chúng ta liên thủ cùng nhau đối phó thái tử.”
“Còn có ta nữa.”
Phượng Vô Nhai đứng ở một bên không can tâm nói, chuyện như thế này làm sao có thể thiếu được y.
Tiêu Thiên Ngự dám tính kế Vũ Mao, y đương nhiên sẽ không bỏ qua cho gã.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Phượng Vô Nhai, hắn hơi nhướn mày lên, trong mắt tràn đầy lãnh khí: “Được, chúng ta liên thủ cùng nhau xử lý thái tử, dám cả gan tính kế bổn vương bổn vương nhất định khiến gã thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn.”
Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Cửu Uyên ánh lên sát khí, hung hăng nói.
Nhưng hắn thu lại lãnh ý rất nhanh rồi nhìn về phía Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai: “Vậy chúng ta ra ngoài bàn bạc những việc cần phải làm tiếp theo.”
Mấy người cùng nhau đi ra ngoài.
Ở phía sau, đại tổng quản Đỗ Giang của phủ thái tử giãy giụa cầu xin tha thứ: “Vương gia, xin tha cho ta một mạng, cầu xin người tha cho ta một lần.”
Đáng tiếc không ai thèm để ý tới gã.
Trong viện của Tiêu Cửu Uyên ở.
Mấy người ngồi ở sảnh chính.
Tiêu Cửu Uyên liếc mắt nhìn Phượng Vô Nhai, sắc mặt bình tĩnh, nếu đã nói là liên thủ thì phải tạm thời đặt ân oán cá nhân xuống: “Trước mắt điều cần làm là bác bỏ lời đồn, không thể để mọi người tiếp tục nói Linh Nghi quận chúa câu dẫn thái tử, thanh danh này quá khó nghe rồi.”
Nói đến đây, vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên hết sức lạnh lẽo, hàn khí bao quanh người hắn.
Sắc mặt của Phượng Vô Nhai cũng vô cùng u ám.
Thời khắc này cả hai lại cùng có chung ý kiến.
“Đúng vậy, trước tiên phải xóa bỏ ô danh trên người Vũ Mao.”
Ngược lại Vân Thiên Vũ không thay đổi nhiều, mặc dù khi mới biết tin nàng rất tức giận, nhưng tức giận cũng không có tác dụng gì, cho nên tĩnh tâm tĩnh khí nghĩ cách xóa bỏ ô danh này mới là điều quan trọng.
Giọng nói âm trầm, kín đáo của Tiêu Cửu Uyên vang lên: “Lúc trước ta đã điều tra được không ít chuyện của thái tử từ Đỗ Giang, trong đó có một chuyện vô cùng điên loạn độc ác, mất hết nhân tính, đó là bao nhiêu năm nay thái tử lại ngược đãi nam hài tử, giết hại nữ hài tử.”