Tiêu Cửu Uyên vung tay lên, dẫn theo đoàn người hình bộ thượng thư đi vào phủ thái tử để lục soát.
Ngoài phủ, dân chúng trở nên ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra? Không phải đang nói đến chuyện quận chúa Linh Nghi quyến rũ thái tử sao? Tại sạo lại còn có chuyện thái tử ngược đãi hài tử nữa.
Dân chúng đều vô cùng mơ hồ, nhưng không hề giải tán, còn chờ xem tình hình.
Vân Thiên Vũ không vào trong phủ, vẫn đứng ở ngoài đường, bởi vì vai diễn của nàng đã trọn vẹn, Phượng Vô Nhai đã vào được phủ thái tử để lái được chứng cứ chính xác của thái tử cho nên nàng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Ngoài cửa phủ thái tử, Vân Thiên Vũ đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thoát tục thường ngày.
Một thân váy trắng như hoa ngọc lan bồng bềnh trong gió, gương mặt xinh đẹp hoạt bát, trong trẻo thoát tục, nhưng hơi thỏe lạnh lùng xung quanh nàng, trong nàng giống như tiên tử trong hoa, tinh linh trong gió vậy.
Nàng đứng đó yên lặng như một bức họa, dân chúng xung quanh nhìn thấy nàng cũng ngơ ngác, không hề chớp mắt.
Mà lúc này trong phủ thái tử, Tiêu Cửu Uyên đã đưa hình bộ thượng thư đại nhân đi tìm được ba nơi.
Một là trong mật thất dưới đất, trong mật thất có ba hài tử xinh đẹp tuyệt trần, một nam hài tử và hai nữ hài tử.
Ngoài ra, ở phòng của thái tử Tiêu Thiên Ngự còn lục soát ra rất nhiều giày của nữ hài tử, trâm cài đầu và giày của nam hài tử cùng với ngọc bội, thậm chí còn có cả giày nhỏ thêu hoa.
Đây đều là chiến lợi phẩm thái tử thu được.
Mặt khác còn tìm được hang rắn, trong hang rắn nuôi rất nhiều con rắn béo tốt, đều được nuôi béo tốt, trong hang rắn có rất nhiều thi thể, đó đều là thi hài của tiểu hài tử.
Hình bộ thượng thư lục soát ra những thứ này, mặt biến sắc, cẩn thận hỏi Tiêu Cửu Uyên: “Bây giờ phải đưa những thứ này lên hết sao?”
Ý của hình bộ thượng thư đại nhân là nên bỏ qua những thứ này, sau đó bẩm báo lại hoàng thượng để định đoạt chuyện này.
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nhìn sang: “Thượng thư đại nhân đừng quên chức quan trên người, chức trách của ngươi là điều tra vụ án, những chuyện khác ngươi đừng quan tâm thì hơn.”
Thượng thư đại nhân không dám nhiều lời, đồng thời trong lòng dám chắc chắn một việc.
Thái tử đã chọc giận Ly thân vương gia. Nhưng nghĩ lại thủ đoạn của Ly thân vương gia, hình bộ thượng thư đại nhân lại rùng mình sợ hãi, nhanh chóng đưa người ra ngoài.
Dân chúng bên ngoài phủ thái tử nhanh chóng biết được đồ đã được tìm ra ở phủ thái tử.
Đây thực sự là kinh thiên động địa. Dân chúng không ngừng mắng chứng thái tử mất nhân tính, mặt người dạ thú, người như vậy đáng chết, phanh thây tám mảnh.
Lúc này, cả Đông Ly quốc lời trách mắng đã rung động trời đất.
Mà thái tử Tiêu Thiên Ngự vừa tỉnh lại sau khi ngự y điều trị, hình bộ thượng thư đại nhân lại cung kính nói ngay: “Thái tử điện hạ, chúng ta đã tìm thấy trong phủ thái tử có ba hài tử, còn có rất nhiều đồ vật của hài tử, trong hang rắn có rất nhiều thi thể, giờ người nên đến hình bộ một chuyến.”
Thái tử kêu lên rồi lại ngất đi, nhưng dù bị ngất thì vẫn bị người của hình bộ đại nhân đưa tới hình bộ.
Vụ án liên quan đến thái tử, cũng giống như vụ án thảm sát lớn, hình bộ thượng thư không dám tự định đoạt, sau khi giam giữ thái tử, lập tức dẫn người tiến cung để bẩm báo hoàng thượng.
Tiêu Cửu Uyên cũng tiến cung cùng với hình bộ thượng thư.
Khi sắp rời đi, hắn nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Trước mắt không sao, ngươi về phủ nghỉ ngơi đi, ta tiến cung gặp hoàng thượng đã.”
“Ừm, người đi đi.”
Vân Thiên Vũ phất tay đưa mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên lên ngựa rời đi.
Tiêu Cửu Uyên vừa đi khỏi, Phượng Vô Nhai lặc minh tới, nhìn thất Vân Thiên Vũ vẫn nhìn Tiêu Cửu Uyên đang rời đi, trong lòng hết sức hỗn độn.
Nhưng Phượng Vô Nhai khôn khéo lựa chọn không nói gì, y nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Vũ Mao, ngươi đói bụng chưa, chúng ta về phủ An thân vương thôi, ta sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi ăn.”