Cảnh sắc bên cạnh Vân Thiên Vũ biến đổi, thành một quán trà, nàng đi chầm chầm trên đường, cảm nhận được hơi thở bốn phía, nàng thấy trong quán trà có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đang ngồi uống trà nói chuyện yêu đương trong phòng riêng.
Nhìn những người nói chuyện thân thiết này, bỗng nhiên Vân Thiên Vũ nhớ tới Tiêu Cửu Uyên.
Hơn nữa trong đầu nàng hiện lên lời nói của Tiêu Cửu Uyên, ta thích nàng, muốn yêu nàng cả đời.
Cả đời, nếu trong cuộc đời có người dựa vào như vậy thì cũng không tồi.
Vân Thiên Vũ nghĩ vậy, trong lòng dâng lên tình ý ngọt ngào.
Chỉ là tình ý ngọt ngào của nàng chưa tan, bỗng nhiên nghe thấy phòng riêng bên cạnh truyền tới giọng đang nói chuyện.
"Dung Kỳ, ta thích nàng."
Giọng nói này quá quen thuộc với Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên lại ở trong quán trà này.
Hắn còn nói với ngươi khác, ta thích nàng.
Hắn nói với Dung Kỳ là ta thích nàng.
Không, không phải thế, rõ ràng người hắn thích là nàng, sao lại thành quận chúa Dung Kỳ Gia Khánh.
Vân Thiên Vũ cố gắng giữ vững tỉnh táo.
Nhưng đầu óc như không phải của nàng, nàng không khống chế được suy nghĩ loạn lên của mình.
Trong lòng nàng dâng lên một luồng ghen ghét càng lớn.
Nàng vội đi qua, đẩy cửa vào trong.
Liếc mắt một cái là thấy bóng người anh tuấn đang ôm một nữ tử mặc váy trắng, gương mặt nữ tử đối diện nàng, không phải quận chúa Gia Khánh thì còn ai.
Lập tức trong lòng Vân Thiên Vũ bùng lên sự đố kỵ.
Nàng hận không thể tiến lên đẩy nữ nhân kia ra, người Tiêu Cửu Uyên thích là nàng.
Là nàng, chưa bao giờ là nữ nhân đó.
Nhưng không chờ nàng tiến lên, hình ảnh lại thay đổi, nàng xuất hiện trong phủ Ly thân vương.
Mà phủ Ly thân vương lúc này, hoàn toàn khác với phủ Ly thân vương trước kia.
Trong ngoài phủ Ly thân vương đều treo đèn lồng đỏ, lụa hồng trải khắp cả vương phủ, vẻ mặt mọi người ở Ly thân vương đều có vẻ vui mừng rực rỡ.
Đám người Hạ Hỉ, Bạch Diệu đang tiếp đón khách khứa.
Vân Thiên Vũ nghe được các tân khách nói chuyện cô dâu mới sắp gả vào phủ Ly thân vương, quận chúa Gia Khánh, Dung Kỳ.
"Ly thân vương gia và quận chúa Gia Khánh đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ do trời đất tạo nên, nghe nói quận chúa Gia Khánh còn từng cứu mạng Ly thân vương gia, bây giờ hai người bọn họ ở bên cạnh nhau, là một việc vui."
"Đúng vậy, hai người bọn họ dù là dung mạo hay xuất thân cũng đều rất xứng đôi."
Không ít người nói chuyện náo nhiệt cả lên.
Vân Thiên Vũ dùng sức lắc đầu, không phải như thế, không phải.
Quận chúa Gia Khánh là đồ lừa đảo, nàng ta chính là kẻ lừa đảo, các ngươi không thể bị nàng ta lừa.
Đáng tiếc nàng nói không ra lời, hơn nữa hình như mọi người không có thấy nàng, nàng tồn tại như một cái bong.
Đúng vào lúc này, có người ở ngoài cửa chính kêu lên: "Tân nương tử tới."
Không ít người trong sân đều đứng dậy ra ngoài xem.
Vân Thiên Vũ cũng chạy theo mọi người ra bên ngoài, chạy tới trước cửa lớn của Ly thân vương phủ.
Chỉ thấy ngoài cửa, Tiêu Cửu Uyên ngồi trên ngựa, phong thần tuấn mã, tôn quý khí phách, vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên tràn đầy vui mừng, trên mặt hắn không có chút ưu buồn, chỉ có sự vui sướng hạnh phúc.
Vân Thiên Vũ thấy hắn như vậy, đố kỵ trong lòng dâng lên.
Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, là ai nói thích ta, muốn yêu thương ta cả đời.
Nàng đang gào hét trong lòng, đáng tiếc không ai nghe thấy.
Tiêu Cửu Uyên tung người xuống ngựa, xoay người bước tới đá mành kiệu, duỗi tay dắt tân nương mới ra.
Tân nương mặc thân váy đỏ, tươi đẹp bắt mắt.
Sắc đỏ quanh người kia như là máu kích thích trái tim Vân Thiên Vũ, khiến nàng tức giận muốn tiến lên, giết bọn họ, giết đôi cẩu nam nữ này.
Ý nghĩ vừa ra, trong tay nàng xuất hiện một thanh kiếm, nàng cầm kiếm chạy tới.