Vân Thiên Vũ không biết vị trí cụ thể của Lạc Hà phong, càng không biết thủy lao ở nơi nào. Cho nên mới yêu cầu những người này dẫn đường, nếu nàng biết vị trí thủy lao của Lạc Hà phong, nàng cơ bản sẽ không tới tìm các nàng ta.
“Vậy khi nào hành động?”
Liễu Tâm Vũ gấp gáp hỏi.
Vân Thiên Vũ còn chưa kịp đáp lời thì ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân, có người kinh hoảng chạy vào cấp báo.
“Sư tỷ, có người xông vào.”
Đám người Liễu Tâm Vũ và Vân Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn, ngoài cửa xộc vào một đám người, dẫn đầu là Tiêu Dạ Thần và Diệp Gia, theo sau là thủ hạ Bạch Diệu Hắc Diệu của Tiêu Cửu Uyên, còn có vài người trong Tiên Phong bộ của An thân vương phủ.
Đám người này từ ngoài xông vào, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Vân Thiên Vũ bị thương khắp người, quần áo xộc xệch.
Ai nấy cũng đều hoảng sợ.
Tiêu Dạ Thần và Diệp Gia nhanh chóng chạy đến bên nàng, cầm lấy tay Vân Thiên Vũ hỏi.
“Vũ Mao, đã xảy ra chuyện gì?”
Mà Bạch Diệu cùng Hắc Diệu ở phía sau Tiêu Dạ Thần cũng nôn nóng hỏi: “Chủ nhân của chúng ta đâu.”
Bạch Diệu và Hắc Diệu nhắc đến Tiêu Cửu Uyên khiến Vân Thiên Vũ cảm thấy đau lòng.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, tâm trạng nặng nề đáp: “Tiêu Cửu Uyên bị nhốt trong mật thất dưới lòng đất, ta phải mau chóng tìm được lối vào mật thất để cứu hắn ra.”
Nàng vừa nói.
Sắc mặt của Tiêu Dạ Thần, Bạch Diệu Hắc Diệu đồng thời trở nên trắng bệch, run rẩy như sắp ngã khụy.
Diệp Gia rốt cuộc cũng biết vì sao Vũ Mao trông thê thảm như vậy, ắt hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tuy Ly thân vương gia bị nhốt trong mật thất nhưng biểu muội nhà mình lại hoàn toàn không gặp chuyện.
Diệp Gia cảm thấy vui mừng, tận đáy lòng vô cùng cảm kích những việc mà Tiêu Cửu Uyên làm.
Nếu nam nhân này còn sống, nàng cho rằng hắn có thể cưới Vũ Mao.
Vân Thiên Vũ không nhìn người nào nữa, lúc này trông nàng thật lạnh lùng giống như người không có tình cảm vậy.
Nếu nàng nghĩ ngợi quá nhiều thì sẽ bị loạn mất, cho nên nàng không nghĩ đến thứ gì khác nữa mà chỉ nhìn sang Liễu Tâm Vũ, nôn nóng nói: “Các ngươi lập tức dẫn chúng ta đến Lạc Hà phong.”
“Được.”
Liễu Tâm Vũ nhìn thấy đám người của Vân Thiên Vũ đông đảo như vậy thì trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng nàng ta vẫn không do dự mà quay lưng dẫn đám người Vân Thiên Vũ ra ngoài.
Vân Thiên Vũ vừa đi vừa nói với Tiêu Dạ Thần.
“Ta nghĩ Tiêu Cửu Uyên sẽ không xảy ra chuyện, hắn nhất định đang đợi ta đến cứu hắn, cho nên chúng ta không thể từ bỏ. Nếu chúng ta đều từ bỏ thì sao hắn còn có thể kiên trì được? Cho nên chúng ta nhất định phải gấp rút tìm được mật thất, sau đó cứu hắn ra.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, trong lòng mọi người đều dâng trào niềm tin mãnh liệt.
Không sai, Vương gia chắc chắn sẽ không có việc gì.
Hắn là người may mắn, sẽ có trời phù hộ.
Không sai, Cửu hoàng thúc sẽ không chết, hắn nhất định sẽ sống.
Giờ phút này, mọi oán giận của Tiêu Dạ Thần đối với Tiêu Cửu Uyên đều tan biến hết.
Bởi vì tuy rằng gã không thấy tận mắt, nhưng gã có thể suy đoán được, Cửu hoàng thúc nhất định đã dùng toàn lực để bảo vệ tiểu cô cô, cho nên gã không còn oán hận hắn nữa, ngược lại còn mong hắn vẫn sống.
Nếu như Cửu hoàng thúc còn sống, gã sẽ chúc phúc cho hắn và Vũ Mao hạnh phúc bên nhau…
Một đám người vội vàng đi ra ngoài đệ ngũ phong.
Đệ tam phong không giống với đệ ngũ phong, đám người Vân Thiên Vũ vừa đi vào đã liền có thể cảm nhận được hơi thở của những cao thủ đang ẩn nấp trong những góc tối kia.
Bên trong đệ tam phong quả nhiên có rất nhiều cao thủ.
Vân Thiên Vũ vẫy tay một cái ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó quay lại nói với những người ở phía sau: “Chúng ta nhiều người như vậy đi vào đỉnh núi rất nguy hiểm, rất dễ dàng bị bại lộ, cho nên chúng ta chia ra hành động.”
“Ta dẫn Ảnh Tử, Liễu Tâm Vũ, Ngụy Dao cùng nhau đi vào đó, còn các ngươi làm việc khác.”
Đám người Tiêu Dạ Thần, Diệp Gia nhịn không được nóng vội kêu: “Vũ Mao.”