Diệp tử Yên khóc lớn trong phòng, khuôn mặt vốn dĩ đã bị hủy hoại bây giờ còn xấu hơn.
Nàng ta nhớ đến mình có ý tốt đi vào cơ quan mật thất Lăng Vân tông muốn thả Tiêu Cửu Uyên ra, không ngờ tới Tiêu Cửu Uyên lại dám lừa gạt nàng ta, khi nàng ta cố gắng mở một cái lỗ nhỏ, thì hắn đem hết toàn lực sử dụng linh lực oanh tạc, sau đó đưa nữ nhân Vân Thiên Vũ lên.
Đây là hắn nguyện chết cũng phải cứu được Vân Thiên Vũ.
Nữ nhân kia tốt như vậy sao?
Diệp Tử Yên càng nghĩ càng đau lòng, khóc đến tê tâm liệt phế, cho đến khi Diệp Thu Loan đi đến.
Nàng ta mới ngừng khóc.
“Mẹ, nữ nhân Vân Thiên Vũ kia đã ra khỏi mật thất.”
“Cái gì?”
Sắc mặt hai người Diệp Thu Loan và Ngọc Tử Yên biến đổi, sau đó hai người nhìn chằm chằm vào Diệp Tử Yên: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
Diệp Tử Y6en có hơi lo sợ liếc nhìn Diệp Thu Loan, người mẫu thân này cũng không gần gữi với nàng ta, nàng ta có hơi sợ bà ta.
Nhưng thấy Diệp Thu Loan hung hăng nhìn nàng ta chằm chằm, Diệp Tử Yên không dám giấu diếm, nhanh chóng kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Diệp Thu Loan thẳng tay tát một cái.
“Thứ ngu xuẩn, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên tin nam nhân, không nên tin nam nhân, nam nhân chỉ có thể coi như đồ chơi, ngươi chỉ cần làm bản thân mạnh lên là được, về sau muốn bao nhiêu đồ chơi còn không có sao, hết lần này đến lần khác ngươi không nghe, đi nghe người ta, giờ bị lừa gạt đau lòng rồi.”
Ngọc Tử Yên phía sau Diệp Thu Loan nhanh chóng mở miệng nói:
“Sư phụ, xem ra người cứu tiện nhân Mộc Thanh Niêu kia nhất định là Vân Thiên Vũ, hai người bọn chúng có thể sẽ liên thủ, chỉ sợ sẽ phiền phức cho chúng ta.”
Sắp mặt Diệp Thu Loan trở nên rất khó coi.
Nếu như chỉ dựa vào nữ nhân Vân Thiên Vũ kia, thì bà ta cũng không sợ, nhưng lúc này Mộc Thanh Nhiêu đã ở trong tay nàng.
Khả năng Vân Thiên Vũ liền biết rõ Lăng Vân tông như lòng bàn tay, các ả thật sự có thể gặp phiền phức.
Trong lòng Diệp Thu Loan tức giận không nói nổi, giơ tay lên lại cho Diệp Tử Yên một cái tát, đều tại nữ nhi này gây chuyện, ra ngoài một chuyến liền khiến cho bà ta gặp phải một chuyện lớn như vậy.
Vốn dĩ cơ thể Diệp Tử Yên không khỏe, lại bị Diệp Thu Loan cho hai cái tát liền ngất đi ngay.
Diệp Thu Loan cũng không quan tâm nàng ta, ra lệnh cho Ngọc Tử Yên:
“Đi, lập tức trói đệ tử ngũ phong lại, không phải Mộc Thanh Nhiêu không muốn làm tổn thương các đệ tử này sao? Ta đem trói tất cả bọn họ, phóng hỏa đốt, ta muốn chờ xem Mộc Thanh Nhiêu có thể nhịn được không. Không nhịn được ả ta sẽ phải xuất hiện.”
Diệp Thu Loan hung hãn nói.
“Vâng. Sư phụ.”
Nhị phong chủ Ngọc tử Yên mang theo thủ hạ quay người đi, nhanh chóng trở về nhị phong, hạ lệnh trói đệ tử ngũ phong lại, đưa đến Thiên Phong Bình Đài.
Nếu như tiện nhân Mộc Thanh Nhiêu kia không xuất hiện, sẽ giết hết người của ngũ phong.
Ngọc Tử Yên ra lệnh một cái, thủ hạ trói tất cả đệ tử ngũ phong lại đưa đến Thiên Phong Bình Đài, định châm lửa thiêu bọn họ.
Bên trong nhị phong, sau khi Ngọc Tử Yên sắp xếp việc này xong mới rảnh ngồi xống ăn chút gì đó.
Đến khi bà ta ăn xong, dự định đi xử lý đệ tử ngũ phong trên Thiên Phong Bình Đài.
Chỉ nghe bên ngoài vang lên một tiếng
Sắc mặt Ngọc Tử Yên cực kỳ khó coi, đang muốn đứng lên ra ngoài kiểm tra tình hình cụ thể một chút.
Chỉ thấy bên ngoài có thủ hạ chạy vội đến bẩm báo: “Phong chủ, không xong rồi, có người tiến vào nhị phong, các ả vừa thấy người liền giết, trong núi của chúng ta có không ít người bị giết rồi.”
“Các ngươi ngu hết rồi sao, sao không đánh trả.”
Ngọc Tử Yên cực kỳ tức giận hét lớn.