Vân Thiên Vũ gật đầu, nhìn đám người Tiêu Dạ Thần và Ảnh Tử.
“Mặc kệ là chỗ nào chỉ cần chỗ nào oanh tạc được sẽ oanh tạc, tạo cảnh tượng giả nhưng nhớ cẩn thận tránh những cao thủ ra, một lúc thì rút lui.”
“Vâng.”
Mọi người trả lời.
Vân Thiên Vũ vừa sắp xếp xong, trong chủ phong, đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa cao chót vót.
Lửa cháy rất lớn.
Đây là lửa Phượng Hoàng của Tiểu Anh phun ra. Chứ không phải ngọn lửa bình thường.
Đây cũng là nguyên nhân trước đó Vân Thiên Vũ bảo Tiểu Anh đi phóng hỏa mà không cho người khác đi phóng hỏa.
Ngọn lửa bình thường sẽ sớm bị người khác phát hiện và dập tắt.
Nhưng lửa Phượng Hoàng của Tiểu Anh cháy lên sẽ rất khó dập lửa.
Trong chủ phong nháy mắt đã loạn thành một đoàn, thiếng la hét không ngừng.
“Không ổn rồi, cháy rồi, mau dập lửa.”
“Nhanh lên mau dập lửa đi.”
Vân Thiên Vũ khẽ cười, cơ hội của bọn họ đến rồi, nàng vội nhìn Tiêu Cử Uyên: “Chúng ta đi thôi, còn chờ gì nữa.”
Tất cả mọi người xông lên chủ phong.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cùng chạy về nhà kho chủ phong, bởi vì trước đó Mộc Thanh Nhiêu đã đưa cho bọn họ bản đồ chủ phong nên bọn họ biết nhà kho ở đâu.
Chỉ là bọn họ vẫn chưa đến nhà kho đã bị phát hiện rồi.
Xem ra trong chủ phong quả nhiên giấu không ít cao thủ.
“Ai?”
Ba bốn người chạy vội đến.
Tiêu Cửu Uyên không nói hai lời, đưa tay lấy Lôi Vân trận màu đen ra.
Vân Thiên Vũ lại lấy đôi vòng Sư Linh của mình ra, đồng thời phóng linh lực màu xanh ra.
Vừa ra tay đã như đòi mạng, khiến cho đối phương không kịp đề phòng.
Đối phương hơi sửng sốt, Tiêu Cửu Uyên đưa tay kéo Vân Thiên Vũ đi thẳng đến nhà kho.
Đối phương phát hiện ý đồ của bọn họ, không nhịn được hét lên: “Mau ngăn bọn họ lại, bọn họ muốn phá hủy nhà kho của tông chủ.”
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên đã phóng ra một lam linh màu xanh về phía nhà kho.
Vân Thiên Vũ dẫn thêm vài cao thủ, nàng giơ tay hét lớn: “Hoa ma thuật bảy sắc.”
Hiện tại linh lực của nàng đã luyện đến lô hỏa thuần thanh rồi.
Nên nàng có thể lập tức kết ra ba bông hoa ma thuật bảy sắc.
Cao thủ đối diện biết được sức mạnh của hoa ma thuật bảy sắc nên vội vàng rút lui.
Rầm rầm hoa ma thuẩ bảy sắc nở.
Đúng lúc này, một bên khác của nhà kho cũng vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Săc mặt tứ đại cao thủ trông coi nhà kho rất khó coi, một trong số những người đó nhanh chóng phất tay nói: “Hai người các ngươi sang bên đó xem xem có chuyện gì?”
Không chỉ những người này ngạc nhiên, mà ngay cả Vân Thiên Vũ cũng kinh ngạc, đang có chuyện gì vậy?
Nàng nhớ nàng chỉ sắp xếp một nhóm người oanh tạc nhà kho chủ phong mà thôi, sao lại có thêm một nhóm người nữa.
Lúc này, cả chủ phong đều vang lên tiếng oanh tạc.
Tiếng vang ở thiên phong kinh động đến cả người của Lăng Vân tông.
Diệp Thu Loan ở trên thiên phong sắc mặt rất khó coi, người ở bên cạnh bà ta là đại đệ tử Mộ Lanh Khê cũng cảm thấy bất an.
Nhanh chóng nhìn về phía Diệp Thu Loan.
“”Sư phó, hình như bọn họ vào chủ phong.”
Sắc mặt Diệp Thu Loan đen hơn dữ tợn hơn, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tiện nhân Mộc Thanh Nhiêu này, lại là bà ta, lại bà bà ta dẫn đường vào chủ phong.”
Đây là chim ưng bà ta nuôi bao nhiêu năm, cuối cùng lại bị nó làm cho mù mắt.
Nếu không phải Mộc Thanh Nhiêu dẫn đường lên chủ phong, tiêu diệt Lăng Vân tông, cho dù tiện nhân Vân Thiên Vũ kia có năng lực như thế nào, thì nàng cũng không biết được tình hình nội bộ của Lăng Vân tông.
***
[Lời dịch giả: cầu lượt view, cầu phiếu thích.
Các đạo hữu ghé qua nhớ để lại một phiếu thích ủng hộ, cho ta có tinh thần lấp hố nhanh hơn nữa nhoa, moa!]