Tâm trạng hoàng đế cực kỳ sảng khoái.
“Vì quan hệ hữu hảo của nam chiêu quốc và đông ly quốc, nên lần liên hôn này trẫm quyết định để Chiêu Hoa công chúa tự mình chọn lựa đối tượng liên hôn, Chiêu Hoa công chúa chọn trúng ai thì người đó chính là hôn phu của Chiêu Hoa công chúa, trẫm sẽ ban dinh phủ và cử hành hôn lễ long trọng cho công chúa.”
Hoàng đế vừa dứt lời, rất nhiều người trong điện liền trở nên hứng thú, cao hứng bàn tán xôn xao.
Trên đại điện, Chiêu Hoa công chúa chậm rãi đứng dậy đi về phía trước mặt lão hoàng đế để nói lời cảm tạ.
“Chiêu Hoa cảm tạ đông ly hoàng đế bệ hạ, để đáp lại sự yêu quý mà hoàng đế bệ hạ ban, Chiêu Hoa tự nguyện múa một bài múa trên băng, hy vọng hoàng đế bệ hạ sẽ thích.”
Chiêu Hoa công chúa nói xong, hoàng đế liền khen hay.
“Hay.”
Tất cả mọi người trong đại điện cũng hứng thú dạt dào nhìn Chiêu Hoa công chúa.
Chỉ thấy nàng ta phiêu diêu bước từ bàn dài của mình ra, thoáng chốc bắt đầu múa một bài.
Từng chuyển động của nàng ta vừa linh động lại phiêu dật, đẹp tựa nước chảy mây trôi, phảng phất khí chất tiên tử hạ phàm.
Hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ, uyển chuyển múa hệt như một đóa hoa hồng nở rộ.
Trong đại điện, mọi người đều gật đầu tán thưởng.
Chiêu Hoa công chúa đúng là múa rất đẹp, bọn họ ngó trái ngó phải cùng chiêm ngưỡng, cảm thấy cơ thể nàng ta dẻo dai linh động, phiêu dật tựa mây bay.
Mọi người vừa xem vừa khen không ngớt lời.
Đột nhiên có người phát hiện ra một việc liền hô lên: “các ngươi xem, dưới chân Chiêu Hoa công chúa là gì vậy?”
Tất cả mọi người liền chú ý nhìn xem, phát hiện trên chân Chiêu Hoa công chúa đang có hai cái bánh xe.
Hai cái bánh xe kia khi Chiêu Hoa công chúa múa nhanh thì tự động xoay chuyển, hệt như đôi chân của nàng ta vậy.
Mọi người liền ngộ ra được vì sao Chiêu Hoa công chúa lại có thể múa nhanh và linh động đến vậy, như thể phiêu diêu tiên tử, thì ra là bởi vì trên chân nàng ta có gắn bánh xe.
Trong đại điện, mọi người đều chăm chú quan sát hai cái bánh xe trên chân Chiêu Hoa công chúa.
Vân Thiên Vũ đương nhiên cũng không ngoại lệ, chẳng qua sự kinh ngạc của nàng không giống những người khác.
Nàng kinh ngạc nhìn hai bánh xe trên chân Chiêu Hoa công chúa.
Những thứ đó cơ bản không phải là bánh xe, đó chính là một đôi giày trượt băng.
Thì ra múa trên băng mà nàng ta nói lại chính là mang giày trượt băng mà múa...
Vân Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy trong lòng rất kích động, thật muốn đứng lên hô to với Chiêu Hoa công chúa: “muội muội, ngươi là người từ hiện đại xuyên về sao? Chúng ta là đồng hương nha.”
Đồng hương thấy đồng hương nước mắt lưng tròng.
Kỳ thật Vân Thiên Vũ không phải là một người nhiệt tình, nhưng bây giờ nàng gặp được đồng hương thì vẫn cảm thấy hết sức thân mật, theo bản năng liền muốn trò chuyện cùng Chiêu Hoa công chúa.
Nhưng khi nàng vừa muốn động thì đột ngột dừng lại.
Thứ nhất, nếu bây giờ trên đại điện mà nàng nói gì với Chiêu Hoa công chúa thì lão hoàng đế có thể sẽ nghi ngờ nàng có quan hệ cá nhân với người của nam chiêu quốc, như vậy sẽ rất bất lợi cho an thân vương phủ.
Thứ hai, nghe đồn vị Chiêu Hoa công chúa này vô cùng từ bi hỉ xả với dân chúng, tâm địa muôn phần thiện lương, không biết nàng ta là thật sự thiện lương hay chẳng qua chỉ là tạo dựng thanh thế.
Vân Thiên Vũ cần phải xác định rõ ràng trước khi cùng nàng ta kết giao.
Nàng lập tức bình tĩnh lại, điều chỉnh hơi thở của mình, tự nhiên nhìn Chiêu Hoa công chúa đang khiêu vũ trong đại điện.
Nàng vừa xem vừa thảo luận việc này với yến bắc hầu phủ yến thanh phong.
Nàng vờ như mình hoàn toàn không biết thứ dưới chân Chiêu Hoa công chúa chính là trượt băng giày.
Yến bắc hầu phủ Yến Thanh Phong không có hứng thú nào đối với loại giày có gắn bánh xe trên chân Chiêu Hoa công chúa.
Nàng ta vô cùng mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Chiêu Hoa công chúa một cái, nhưng một lát sau Yến Thanh Phong xích đến gần Vân Thiên Vũ, nhỏ giọng thầm thì.
“Ngươi cẩn thận một chút, ta nhìn ra ánh mắt của Chiêu Hoa công chúa kia rất hay hướng về phía ly thân vương gia, ta e rằng người mà nàng ta nhìn trúng chính là ly thân vương gia.”