Một khắc này, nước mắt chậm rãi chảy ra từ trong hốc mắt, năm năm, câu lạc bộ có nhiều người quản lý như vậy, có nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp như vậy, nhiều nhà tài sợ như vậy, đều như đang phát điên tìm kiếm một tuyển thủ minh tinh là Gemm, cô ấy vô cớ biến mất rời khỏi giới, thế nhưng thanh danh vẫn đang ở đây, chỉ cần cô ấy có thể ra sân, nhất định có thể mang đến lực ảnh hưởng cực lớn.
Cho nên hòm thư của Gemma vẫn luôn là bị các loại tin nhắn của nhiều người nhắn đến, mà ở bên trong vô số tin nhắn của nhiều người hâm mộ, chỉ có một cái địa chỉ hòm thư, năm năm chưa từng gián đoạn, đang chúc mừng cô ngày lễ vui vẻ.
Chủ nhân của hòm thư này xưa nay không hỏi cô vì sao lại rời đi, vẫn luôn không cầu mong cô vinh hoa phú quý, chỉ mong cô có những ngày tháng bình an.
Mà giờ khắc này, người này, đang đứng ở trước mặt cô, giống năm năm trước, cầm tay của cô thật chặt: “Gemma, cùng tôi quay về câu lạc bộ đi, cho dù chúng ta không chơi game, tâm sự trò chuyện cùng mọi người có được không? Tôi không để cho cô có áp lực quá lớn...”
Thế nhưng Phí Ca, thế nhưng Phí Ca...
Trong khoảnh khắc này, Lạc Vũ khóc như một đứa trẻ, như một đứa trẻ mất đi đồ chơi yêu thích nhất: “Nhưng rốt cuộc tôi không thể làm được nữa rồi…”
Từ trong miệng của Lạc Vũ nghe được thông tin đau lòng này.
Phí Ca không hỏi nhiều, tiến lên ôm lấy cô, lực lượng kia mang theo nhiệt độ truyền đến cho Lạc Vũ đang run rẩy.
Trên sàn thi đấu, anh ấy phụ trợ của cô, phối hợp với cô cùng tiến công, ở thời điểm mỗi khi Lạc Vũ sắp chết cần trị liệu, luôn có người chính xác không sai lầm hồi máu người cô, mà trong hiện thực, anh ấy tựa hồ cũng giống như người chữa trị cho cô.
Lạc Tu nhìn Lạc Vũ khóc, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng ở trên miệng không nói ra, chỉ là nhẹ nhàng nói với Sở Diên: “Chị Sở Diên, mẹ của em sao vậy?”
Sở Diên tiếc nuối lắc đầu: “Mẹ của em dường như không nguyện ý trở lại trong vòng thi đấu chuyên nghiệp, anh đẹp trai này hình như là đồng đội cũ của mẹ em, có khả năng đã lâu rồi không gặp, cảm xúc của tất cả mọi người tương đối kích động đi.”
Lạc Tu biết tất cả mọi chuyện, lại giả vờ không biết gì cả, cậu gật gật đầu: “Nếu như có thể, em hi vọng mắt của mẹ có thể bị chữa khỏi, như vậy mẹ có thể trở về.”
“Mắt?”
Đây là Lạc Tu cố ý tiết lộ tin tức cho Phí Ca, quả nhiên Phí Ca vừa nghe thấy, liền mở to hai mắt nhìn, đưa tay chạm đến gương mặt của Lạc Vũ: “Đôi mắt của cô, của cô... Đôi mắt đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Vũ quay đầu sang chỗ khác, không nói gì cả: “Chuyện cũ năm xưa, tôi cũng đã quen thuộc, huống chi cũng không phải là bị mù hoàn toàn, sinh hoạt bình thường không bị ảnh hưởng gì...”
Phí Ca đè lại bả vai của Lạc Vũ, vì sao đôi mắt của cô xảy ra chuyện, anh lại không hề điều tra được tin tức nào cả?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!