Nhân loại thật sự rất cường đại, cường đại đến mức từng chút từng chút bò lên trên vị trí cao nhất của chuỗi thức ăn trong giới sinh học, nhân loại lại thật sự rất yếu đuối, yếu ớt đến mức nhiều lúc thậm chí không cần thân thể bị thương tổn, thì linh hồn có thể chết đi trong nháy mắt.
Giờ này khắc này, Tô Nhan chính là như vậy.
Đầu tiên cô có chút ngây, dường như câu nói của Đường Duy đối với cô mà nói đã có sự đả kích quá lớn, trong đầu trống rỗng, không biết nên làm ra phản ứng gì, sau khi kịp phản ứng, Tô Nhan hít một hơi theo bản năng.
Đường Duy là có ý gì, có lẽ lại quá là rõ ràng, Tô Nhan há miệng lớn: “Đường Duy anh muốn em...”
“Trở về đi.” Đường Duy xoay người sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn Tô Nhan nữa, giống như là từ đây sẽ đưa lưng về phía cô, động tác kia quá mức quyết tuyệt, căn bản không cho một chút thời gian để phản ứng, cậu cứ làm ra quyết định như vậy.
Tô Nhan lung lay, phảng phất như sắp ngã sấp xuống, cũng may Vinh Sở bên cạnh đỡ lấy cô.
Động tác này khiến cho lông mày của Đường Duy hung hăng nhíu lại một cái, nhưng một giây sau đã nhìn thấy Tô Nhan đẩy Vinh Sở ra, lảo đảo tiến lên, bắt lấy ống tay áo của Đường Duy lại, trong mắt cô đỏ bừng, phảng phất bị ép đến ranh giới cuối cùng: “Đường Duy... Anh thật sự không cho em một cơ hội sao...”
Có lẽ lần này là cô đã lơ là, không cân nhắc đến cảm xúc của Đường Duy ở bên ngoài, anh đang không biết gì cả, thế nhưng... Cũng chỉ có như vậy, mới có thể triệt để bị Vinh Nam bắt được, nếu không Vinh Nam làm sao có thể đưa cô về căn cứ chính của anh ta, không phải là do mọi chuyện quá đột ngột, Đường Duy không có chút chuẩn bị nào sao?
Nhưng mà lời của Tô Nhan ở trong lỗ tai Đường Duy chỉ còn lại có một tầng ý châm chọc, bắt đầu từ lúc nào, vậy mà cô lại dùng khẩu khí như thế này để cầu xin cậu?
Cơ hội? Cơ hội là cậu cho sao?
Là do cô tự tay cắt đứt.
Hầu kết của Đường Duy giật giật trên dưới, giống như là bỏ ra sức lực rất lớn, khó khăn nói một cô: “Anh đã không thể nhìn thấu em, Tô Nhan, đến cùng em muốn cái gì, đến cùng lựa chọn ai, anh đều đã... Không nhìn rõ được.”
Đã như vậy, không bằng dứt khoát đừng lựa chọn nữa.
Từ trước đến nay Đường Duy đều là nư vậy, khi cậu bị người đặt ở cán cân nghiêng về một bên, liền sẽ tự quyết định từ bỏ.
Em muốn lấy anh ra làm thẻ đánh bạc, em sẽ tự thua trong tay em.
Thế là giờ khắc này, Đường Duy cũng đã làm quyết định tàn nhẫn như vậy, cậu không nhìn Tô Nhan một chút nào nữa, chỉ nói: “Nhớ về sớm một chút, chú Tô Kỳ còn đang ở nước ngoài, em về nhà cẩn thận.”
Ngụ ý chính là yên tĩnh một chút, cậu đã mệt rồi.
Trái tim của Tô Nhan run rẩy đến kịch liệt, vì sao lại như vậy, cô thà rằng Đường Duy trút giận lên người cô, mà không phải loại hành quân lặng lẽ trực tiếp bỏ rơi cô như vậy, không nói một câu...
Bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của Đường Duy đang run run, Tô Nhan nói: “Đừng đi mà, Đường Duy, chờ một chút, em thực sự không phải vì Vinh…”
“Câm miệng lại!”
Ba chữ này đã đả thương người, Đường Duy dùng sức vùng tay ra, hung hăng hất Tô Nhan ra, cô lùi lại hai bước, sau đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đường Duy, lẩm bẩm: “Anh thực sự đi như vậy sao?”
Nhiều năm như vậy, tình yêu quyết liệt như vậy, cứ im lặng như vậy mà dừng lại, vẽ xuống một điểm cuối cùng, một dấu chấm tròn không cam lòng, đến cả một câu khóc thét đều không có, thậm chí rơi một giọt nước mắt cũng đều thành dư thừa, cậu lặng yên không tiếng động từ bỏ, giống như là trái tim đột nhiên ngừng đập.
Cũng sắp chết đi ở một giây tiếp theo.
Tô Nhan hung hăng thở dốc một hơi, phảng phất như hít thở không thông, cô nói: “Em chưa từng coi anh là thẻ đánh bạc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!