Lạc Du Du và Vinh Sở đều bị cử động như vậy của Tô Nhan làm cho vô cùng giật mình, bình thường mà nói, Tô Nhan coi như có tuyệt vọng, cũng chưa từng xuất hiện tình huống nhận lầm hai người Đường Duy và Vinh Sở, bởi vì trong lòng cô, Đường Duy chính là Đường Duy, là người cứu rỗi cô, không có người nào có thể sánh được với cậu.
Người sống ở bên trong luyện ngục, sao có khả năng nhớ lầm được.
Nhưng bây giờ...
Ánh mắt này của cô, đã hoàn toàn nhận lầm Vinh Sở.
Nhận lầm thành ai đây?
Lạc Du Du cũng không dám thừa nhận đáp án kia, Tô Nhan chịu đả kích trọng đại như vậy, có lẽ nội tâm đã sớm không thể chịu nổi kích thích, cho nên thời điểm não bộ tiếp nhận kích thích đã xuất hiện lỗ hổng, đại não không tiếp nhận được sự hỗn loạn như vậy, lại thêm cô vốn dĩ đã ở trạng thái cực kì không ổn định, lúc trước từng xảy ra chuyện ở giữa các nhân cách phân liệt chuyển đổi với nhau, bây giờ càng đẩy cô về phía Địa Ngục.
Thời điểm cô vừa mở mắt, cô thật giống như đã quên đi sự thật là mình yêu tha thiết Đường Duy.
Hoặc là... Tình yêu kia bị chuyển đổi đến người trước mắt này, thế thân cực kỳ giống với Đường Duy.
Vinh Sở đi qua, giọng nói có chút phát run: “Cô còn có chỗ nào không thoải mái sao?”
Tô Nhan lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Vinh Sở khiến cho người ta cảm thấy quen thuộc, đó là ánh mắt mà chỉ Đường Duy mới có thể có...
Lạc Du Du hít thở sâu một hơi: “Nhan Nhan, cô còn nhớ tôi không?”
Tô Nhan cười, đôi mắt màu xanh lục giống như là đang phát sáng, mọi người thường chỉ nhớ kĩ cô đã gánh vác mối nợ của mẹ còn chưa trả xong, lại quên, cô cũng chính là một người xinh đẹp quyến rũ, cô nói: “Cô là Du Du mà, tôi nhớ được.”
Lúc này Lạc Du Du cũng không muốn sửa lại suy nghĩ cho Tô Nhan, cô ta nghe Vinh Sở nói xong toàn bộ quá trình, đều sắp đau lòng cho Tô Nhan đến chết rồi, nào còn quan tâm có phải là cô bị rối loạn nhận thức, nhận sai đối tượng hay không?
Cô ta hận không thể để cả đời này của Tô Nhan quên Đường Duy sạch sẽ đi mới tốt, nếu như liên hệ giữa bọn họ đều biến mất, có lẽ đoạn nghiệt duyên này cũng sẽ kết thúc từ đây.
Lạc Du Du cũng không nói thay cho Đường Duy cái gì, ngược lại nói: “Mấy ngày nay chú Tô Kỳ không ở nhà, tôi đến nhà họ Tô chăm sóc cô nhé, đúng rồi, cô có muốn đi đến nơi nào không?”
Trong đầu của Tô Nhan hiện lên một cái ý niệm, vô thức lầm bầm: “Tôi muốn đi... Vườn hoa.”
Cảm giác nơi đó tựa như là một cái cảng tránh gió, cô thích các loại hoa, thích địa phương có hoa, trong đầu nhớ tới ở biệt thự của Vinh Nam có rất nhiều hoa mà trước khi hôn mê, ở cùng với Vinh Sở, cô nói: “Đó là nhà anh sao, Vinh Sở.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!