Đường Duy bị lời nói của nhân viên bảo vệ làm cho buồn bực, trong lòng của cậu nghĩ đến vô số loại tình huống tiếp theo khi Tô Nhan cùng với Vinh Sở bở chạy, sắc mặt của cậu cũng trở nên hoảng loạn, cậu nhìn nhân viên bảo vệ một chút, Đường Duy lập tức nói: “Bọn họ có nói đi nơi nào không?”
“Cái này tôi thật sự không biết được.”
Từ trước đến nay nhân viên bảo vệ đối với Đường Duy rất khách khí: “Nhưng mà quan hệ giữa cô chủ của chúng tôi với cậu chủ Duy tốt như vậy, hỏi một chút cũng có thể biết được, cũng không cần làm phiền cậu hơn nửa đêm đi đến đây, còn vồ hụt, thật sự là tôi có chút không hiểu…”
Nhân viên bảo vệ nói chuyện cũng rất khách khí, nhưng mà trong tai của Đường Duy lại làm sao nghe ra được sự châm chọc, thì ra ở trong mắt của mọi người, Tô Nhan nhà họ Tô và Đường Duy có quan hệ rất tốt, có lẽ còn có những người mong đợi hai người bọn họ thật sự ở bên nhau theo một ý nghĩa nào đó.
Nhưng mà bây giờ, đã không còn gì cả.
Đường Duy hít thở sâu một hơi, rồi nở một nụ cười lễ phép đối với nhân viên bảo vệ, duy trì lấy một chút mặt mũi tiếp xúc cuối cùng của hai nhà, sau đó nói: “Vậy thì tôi đi hỏi một chút.”
Nói xong câu này, cậu nhanh chóng xoay người rời đi, tòa nhà của nhà họ Tô xa hoa như vậy, là chứng minh cho phong quang ngàn vạn lúc còn trẻ của Tô Kỳ, giờ này khắc này cậu đang đứng ở bên ngoài của nhà họ Tô, vẫn không khỏi đến cảm thấy… cậu giống như là muốn nói lời tạm biệt với nhà họ Tô.
Căn nhà này dường như cậu không thể nào bước chân vào được nữa.
Đường Duy quay người bước đi cực kì nhanh, nụ cười kia cũng không thể nào nhịn được nữa, cậu đi lên xe của mình, lập tức đã phát động chân ga, chiếc xe thể thao gầm lên một tiếng ở chỗ đó giống như là đang thay thế những cơn phẫn nộ đang kiềm chế ở trong lồng ngực không thể kể ra, muồn gào thét đến không còn gì của Đường Duy.
Cậu khởi động xe, nhân viên bảo vệ đưa mắt nhìn Đường Duy đã đi xa, người đàn ông đang ngồi ở trong xe, dùng sức siết chặt tay lái.
Thế nhưng mà cậu đã dùng sức lực lớn như vậy, nhưng mà vẫn có thể cảm thấy bất lực.
Thật giống như hít thở một hơi, thì những đồ vật ở trong tay muồn chảy xuống từ giữa kẽ tay.
Một mình cậu đi sảnh rượu bên trong hành lang của khách sạn, ném chiều khóa cho người trong khách sạn của mình để đậu xe, sau đó cậu ngồi ở bên quầy bar, nhìn người pha chế đứng ở nơi đó thay đổi tư thế lắc rượu, người đàn ông cứ nhìn ngơ ngác như vậy.
Nháy mắt mấy cái, cảm giác tất cả mọi thứ ở trước mắt đều không chân thực.
Làm sao lại... Ánh mắt của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ.
Đường Duy không nói chuyện, hung hăng thở dốc một hơi, cậu tiếp tục dùng sức chớp mắt, người pha chế ở bên cạnh đã chú ý tới cậu, lập tức đi đến tiếp đãi.
“Cậu chủ Duy…”
“Cậu cứ làm việc của cậu đi.” Đường Duy phẩy tay, quay mặt đi “Tôi ngồi ở chỗ này một chút.”
Người pha chế nói: “Cậu muốn đi đến căn cứ sao, bạn bè của cậu vẫn còn ở bên trong đó…”
Đường Duy lắc đầu, cậu trở về như thế này cũng quá mất mặt, cậu sợ hãi mình vừa mới trở về, lại bị người khác an ủi.
An ủi...... An ủi cái gì, an ủi Tô Nhan cùng người khác đã bỏ chạy hay sao!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!