Đến bây giờ thì Bạc Dạ cũng không biết Đường Duy và mấy người khác đang làm cái gì, có lúc, bọn họ cảm thấy rằng Đường Duy đã vượt ra khỏi phạm trù có thể lí giải được của người bình thường, tuổi thơ cậu bị đã nhận tổn thương, trở thành nỗi đau trí mạng nhất của cậu, mà bây giờ, gương mặt của cậu giống như cả bầu trời sắp sập nhìn vào ba của cậu, lầm bầm nói: “Tô Nhan không còn nhớ rõ con.”
Bạc Dạ kinh ngạc một chút, mặc dù trạng thái tinh thần của Tô Nhan không ổn định, nhưng mà bọn họ đều biết, mặc kệ lúc nào, thì từ đầu đến cuối Tô Nhan đều nhớ kỹ Đường Duy, thậm chí… Nhân cách của cô dù có phân liệt thành nhiều người như vậy, thì mỗi người cũng đều nhớ đến Đường Duy...
“Tại sao bây giờ lại không thể nhớ rõ?”
Bạc Dạ phải hỏi Đường Duy kỹ một chút, nhưng mà sau đó mặc kệ Bạc Dạ có nói gì, Đường Duy cũng không chịu nói nhiều hơn một chữ, ngậm chặt miệng, làm ba không quản được con của mình, chỉ có thể đứng nhìn cậu như môt bóng ma, lặng lẽ bước lên phòng làm việc ở trên tầng hai, Đường Duy đóng cửa một cái, rốt cuộc cũng không đi ra bên ngoài.
Bạc Dạ cau mày lại, trong phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, anh nhìn về phía phòng làm việc một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra.
Đường Duy không biết vậy mà đêm đã khuya Hoa Chỉ vẫn còn đến chơi, thậm chí còn đang đứng ở cửa nhà cậu, còn đem một phần tư liệu tới: “Đã tìm được, gần đây Vinh Nam có đi ra nước ngoài một chuyến, tôi cảm thấy được lúc đó chính là thời gian thích hợp để chúng ta ra tay.”
Đường Duy nhìn về phía Hoa Chỉ đang đứng ở cửa có chút mờ mịt: “Làm sao cô lại đến đây.”
“Bọn họ nhát gan, không dám đến tìm cậu, nói lúc cậu rời khỏi căn cứ, ánh mắt giống như muốn giết người.” Hoa Chỉ không quan trọng nhún vai: “Cuối cùng thì chúng tôi oẳn tù tì, tôi khá không may mắn phải đi đến đây.”
Đường Duy khó thấy được có chút bất lực: “Thật sự đáng sợ như vậy sao?”
“Vợ chạy trốn cùng với người khác, biểu hiện của ai mà chẳng như vậy đâu.” Hoa Chỉ lời nói thấm thía, vỗ vỗ bả vai của Đường Duy: “Cố lên, chờ chúng ta giải quyết được Vinh Nam, cậu cũng có thể an tâm đi theo đuổi Tô Nhan, đúng vậy, tôi cũng thuận tiện tra giúp cậu một chút xem Tô Nhan đang ở đâu.”
Đường Duy liếc mắt nhìn qua, sau đó giật mình.
Bọn họ... Vậy mà bọn họ thật sự đi đến một thành phố du lịch nhỏ xa xôi, nơi đó có khí hậu ấm áp bốn mùa đều có hoa tươi nở rộ, nhìn tư liệu của nhân viên tùy hành một chút, lông mày của Đường Duy hung hăng nhảy một cái.
“Lạc Du Du cũng đi theo sao?”
“Đúng vậy.” Hoa Chỉ gật đầu: “Xem ra cô ta cũng không yên lòng để cho hai người Tô Nhan cùng Vinh Sở đơn độc đi chung với nhau, nhưng mà tôi cũng đã tra được thông tin bọn họ đang ở trong khách sạn, cậu còn muốn xem không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!